ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 161

"Vợ con nó ngủ sớm lắm, mẹ. Sáng mai con đưa vợ con chào mẹ. Đây

này, mẹ vô phòng này..."

"Giường nệm cơ à...?"
Bà trố mắt.
"Con mới cho đi mua giường nệm mới cho mẹ đó..."
Bà ngồi xuống, hơi hốt hoảng vì cái nệm lún xuống, đưa cả hai chân lên.

Bà cười rúc rích:

"Êm ghê cơ. Bu nằm bộ ván từ dạo đó, hãi lắm, rệp nó làm tổ chi chít,

dội nước sôi cũng chẳng hết được."

Chị Mùi đứng đằng su lưng Bảnh, nhưng hắn biết chị ấy đang muốn cười

thối cả ruột.

"Mẹ có đói không? Chị Mùi, làm thức ăn cho bà.."
"Khỏi. Bu ăn quà trên tàu hỏa no nức bụng ...sao mà "nắm" quà thế."
"Dạ bà chủ có bảo cháu nấu cháo gà sẳn. Cháu lấy bà ăn."
"Để dành ngày mai, sao phí thế. Nấu cả một nồi cháo gà..."
Bảnh nhăn mặt. Tưởng giải phóng xong, Bắc Nam thông thương, bà già

văn minh ra được một chút, thế nhưng bà vẫn bùn hóa bùn thêm. Chiến
tranh hay hòa bình gì thì nông thôn vẫn khổ như nhau.

"Mẹ nghỉ đi. Khuya lắm rồi..."
Bảnh đi ra. Bà nghe tiếng bước chân xa dần. Bà thất vọng quá, tưởng bao

năm tháng xa cách, thằng con trai sẽ ngồi nán lại, hỏi thăm đàn em, chuyện
nhà chuyện cửa, hàng xóm láng giềng ai còn ai mất. Vậy mà lúc bà đi, cả
xóm trong xóm ngoài đều gửi lời hỏi thăm "anh Cả nhà chị." Chỉ còn chị
Mùi, hướng dẫn cho bà biết nơi nào rửa mặt đi cầu, rồi cũng rút lẹ.

Bà vào nhà tắm, loay hoay mãi không biết gài chốt cửa cách nào. Máy

nước, bồn tắm, thật là những thứ xa lạ với bà. Ở quê, cả nhà bà chỉ cần một
lu nước và một cái gáo dừa là đủ. Chị người làm có vặn thử nước cho bà
biết, còn nói một bên nước lạnh một bên nước nóng. Bà tần ngần trước hai
vòi nước không biết mở bên nào, cuối cùng bà chọn nhằm vòi nước nóng.
Nhấc tay lên, bà thầm mừng là không bị bỏng tay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.