ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 164

được chiếc áo vá chằng vá chịt, mà bà địa chủ, lúc nào cũng quần lĩnh láng
bóng.

Cũng có thể vì sáng quá bà không ngủ được. Loay hoay mãi, bà không

biết cách nào tắt ngọn đèn sáng trưng ở giữa phòng. Cuối cùng bà úp mặt
xuống gối, đầu bà lắc hoài. Bảnh thật. Đúng là con người ta có số, trong
chừng đó anh chị em chúng nó, tại sao ông chồng bà đặt tên nó là thằng
Bảnh, nó phải bảnh chọe. Bà mỉm cười hoài cho tới lúc quá mệt, bà ngủ
thiếp đi.

.
Cái loa cuối xóm bắt đầu kêu đánh thức thiếu nhi thôn quê dậy tập họp,

tập thể dục trước khi ra đồng hét tướng tới muốn rách màn nhĩ con người
ta. Bà Muội bừng tỉnh. Sáng chói như đang trưa mùa hè ở sân nhà. Dụi mắt.
Không phải, cái thứ ánh sáng đèn điện trắng sữa bệnh hoạn ghê ghê, và bà
như đang bồng bềnh trên mặt nước.

Nhớ ra rồi, lưng bà êm ái trên nệm, bà đang ở trung tâm thành phố nổi

tiếng đẹp và văn minh nhất nước, mang tên bác. Đêm qua thao thức làm bà
dậy muộn. Thường bà dậy sớm lắm, khối việc ra mà làm...làm đến tối mịt
vẫn chưa hết việc. Còn hôm nay, tay chân rảnh rang cũng làm bà khó chịu...
Bà vào phòng tắm rửa mặt súc miệng. Súc miệng thôi, chớ cái bàn chải
đánh răng chị Mùi hướng dẫn để sẳn, bà dùng không quen. Gớm, trong
Nam này rắc rối thật, mỗi người có bàn chải đánh răng, khăn mặt riêng. Ở
quê, bà chỉ súc miệng, vỗ nước lên mặt, xoa xoa mấy cái bằng bàn tay rồi
kéo vạt áo lên quệt sạch nước là xong. Hôm nay bà mới có thì giờ nhìn kỹ
cái phòng tắm. Lạ quá, tắm phải đứng trong cái bồn bằng sứ. Còn cái hầm
cầu như vầy làm sao ngồi. Bỏ hai chân lên mà ngồi cao quá, mà trắng bóc,
láng trơn, ngã bưu đầu ra chứ lỵ...

"Mẹ dậy rồi hả mẹ..."
Lúc bà vừa ló đầu ra đã đụng mặt Bảnh.
"Sao mẹ dậy sớm thế."
"Thế "lày" mà còn sớm ở "lỗi lào"...Ngoài bu dậy từ lúc mờ sương kia."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.