ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 190

"Bà làm gì? Hả...ông thì...suỵch...một cái..."
Bà Ngọc Hoa chen vô can:
"Thôi mẹ à, kệ tụi nó."
Quay lại bà nạt:
"Tụi bây vừa phải thôi nghe. Muốn phá phải không?"
"Ê, tụi tui đứng coi chớ có ai làm gì...khi không chửi người ta mới cạy

miệng người ta...Đứng coi không được sao."

"Thì đứng xê ra. Có xê ra không?"
Giọng bà Ngọc Hoa oang oang mà có một chút uy nên bọn trẻ cũng

ngán, lùi ra một tí. Bà Muội mặt mũi còn tái ngắt, miệng lầm bầm nguyền
rủa:

"Đồ con nít quỷ, tiên sư chúng mày."
Hai vợ chồng Bảnh đứng trước bàn cổ, đốt nhang, lâm râm khấn vái.

Đám bụi đời và tụi trẻ đứng yên giương mắt nhìn. Con Đuông nói nhỏ với
con Quynh:

"Mày thấy không, thằng Bảnh nó lạy tới ba tay...Mày thấy cái thằng mặc

quần ưa khoe của...dỏm."

"Kệ người ta mày."
"Coi con mẹ khấn gì mà lâu lắc...ườm...xin một trăm, một trăm phần

trăm em ơi xin một trăm phần trăm anh ơi xin một trăm phần trăm
...ườm...xin cái phao...câu là xin cái phao... Hơ, xong rồi."

Con Đuông lảm nhảm không ngừng miệng. Tới lượt bà Muội đứng trước

bàn thờ, bà còn khấn lâu hơn nữa. Đầu tiên, xưng tên xưng tuổi và số phẩm
vật cúng kiến, rồi cầu xin đủ thứ. Đang còn cơn giận ứ trong cổ, bà cũng
cầu xin cô hồn vặn cổ bọn con nít ranh đang đứng lảm nhảm nhại bà. Muốn
cho linh ứng bà phải lạy cô hồn ngày hôn nay về đông đủ đứng bốn hướng
đông tây nam bắc. Vậy mà hễ lạy hướng nào cũng bị bọn con nít ranh
đứng, gật đầu nói bậy bạ. Bà giận và nực đến độ mồ hôi rịn đầy trán.

Bảnh thấy găng quá rồi, phải nhảy vào. Hắn ôm lấy tấm thân đồ sộ của

vợ đang muốn nhảy chồm chồm:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.