ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 192

Ngồi lì bì một đống trong căn nhà chiếm hẽm thông thương mặt trước ra

mặt sau, bà Muội còn tủi thân, lâu lâu kéo vạt áo chặm nước mắt.

"Bu còn khóc gì nữa. Hãy gượm. Con kiếm thêm một ít tiền nữa rồi tính,

không thể ở nhờ nhục nhã này mãi được."

"Chị ấy là con nhà mà "nàm" sao lại ăn nói bậy bạ thế?"
"Con nhà? Ừ thì cũng con nhà năm cha bảy mẹ chứ nhỉ? Bu đừng trách

con, có bữa con không nhịn nổi."

"Lúc này không nhịn nổi cũng phải nổi. Muốn "rì" cũng phải có tiền con

ạ."

"Con sẽ có tiền, nhưng không hèn như anh Cả đâu. Con sẽ lấy vợ cưới

hỏi đàng hoàng cho anh ấy mở mắt ra."

Bao đang cầm ly nước lạnh trên tay muốn ném cho bể tan cơn giận dữ

nhưng anh gượng lại được. Bà Muội uể oải cầm cây chổi trở ra mặt tiền
quét sạch sẽ. Không còn ai ở đây nữa. Dân bụi đời, đám trẻ con mất dạy
làm bà đang còn giận tràn hông, đã kéo nhau đi chờ chực đám cúng cô hồn
khác. Cả con đường Tự Do, suốt một ngày rằm tháng Bảy không nhà nào
không cúng cô hồn. Tiệm này muốn lấn lướt làm linh đình hơn tiệm
kia...Chị Bảy cà tong đang chực trước cửa hàng cô Tâm:

"Giờ mới cúng hả cô?"
Chị nhìn cô Tâm dọn bàn, hỏi, cười cầu tài.
"Chị bế con ai thế, chị Bẩy?"
"Chả dấu gì cô, con nuôi tui mới xin. Cái con mẹ kinh tế mới về không

biết ăn cái giống gì mà đẻ hoài, năm một. Thấy nghèo nuôi không nổi
muốn cho tui xin. Xin rồi mới lo, biết là mình cũng nghèo, nuôi nó không
nổi."

Biết mấy đường "mánh" của dân bụi quá, cô Tâm chỉ cười cười mà

không bắt vô thêm chuyện.

"Cô yên tâm cúng đi. Em canh thì không có đứa nào dám phá."
"Dẹp bà đi, phách chó nữa."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.