ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 191

"Thôi em. Anh biết rồi. Lỗi tại anh cả. Em đừng giận nữa, thương anh đi

mà..."

"Thằng em anh nó chửi tôi mà anh im như thỏ dế. Phản hả? Phản tôi là

tôi không để yên."

Bảnh quay sang mẹ:
"Thôi mẹ. Mẹ vào nhà đi. Vợ con nóng tính nhưng tốt lắm. Mỗi người

nhịn một chút có được không?"

"Thì vẫn nhịn...mày thấy, ai làm gì chị ấy."
"Sợ thì cũng sợ vừa vừa, hèn thế!"
Thằng em hằn học. Bảnh thấy nếu không quyết liệt sẽ xẩy ra to chuyện

lắm. Anh bèn nhảy lại tát cho thằng em một bạt tai.

"Mày dám hỗn với chị dâu mày hả? Mày muốn yên thì xin lỗi chị ngay.

Tao uýnh chết mày."

Bà Muội muốn rớt nước mắt vì nhục. Nhưng Bảnh nói đúng, muốn yên

cũng phải hòa hoãn và làm vui lòng chị ấy thôi. Lỗi tại bà, đã dặn lòng nhịn
nhục mà sao không nhịn được. Bà đưa tay gạt lệ. Thấy mẹ, Bao cũng chợt
hiểu ra, bèn nghe lời anh:

"Chị bỏ qua cho em, em nóng bậy."
Bao bỏ đi. Bà Muội âm thầm cùng chị Mùi dọn dẹp trong khi Bảnh

quàng vai dỗ dành đưa vợ vào nhà, lên lầu vào phòng riêng dỗ tiếp. Bảnh
hiểu được một phần cơn giận bất ngờ của bà. Đêm qua, lỗi ở Bảnh, bao
nhiêu sức lực dồn hết cho một em, nên đã không làm bổn phận hàng ngày
với bà Ngọc Hoa. Làm thế nào được, con nhỏ mới vô nghề, thân hình còn
non nẻo, nếu anh không hưởng thì mai đây vùi dập đời hoa, uổng công anh
dụ dỗ lắm. Lệnh của anh Tư chánh sở, bao thuê một em còn mới giá bao
nhiêu cũng được, nghĩa là bông hoa mới một vài lần ong bướm ve vãn...Chỉ
có xui một điều, anh lén lút một thời gian "ngắn" với em ngay cái ghế bố
sau hẽm và chuyện không qua mắt thằng em. Đêm, dọn quán đã khuya mà
bà vợ còn đòi ngọ ngậy anh đành phải khất, hẹn đêm sau "tranh thủ" làm
bù. Ba bốn lý do trọng đại như vậy, bà Ngọc Hoa không nổi hung lên sao
được...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.