"Bò, mày ở đâu ra vậy? Trời đất, mày biến đi ba bốn ngày nay làm tao lo
quá. Mày bị bắt phải không?"
"Không."
"Vậy thì mày đi đâu? Mày đi đâu mà mất mặt mất mũi, tao tưởng ai đã
đập chết mày rồi."
Khi nghe nó bị đau, con Quê kêu khổ. Nó nói:
"Ông già Miên đó có cái mặt tao thấy là sợ muốn chết, hổng ngờ ông
nhơn đạo quá hén. Tao lo cho mầy mà hết muốn làm ăn cái dách gì hết trơn
hết trọi"
Nó ngồi bật dậy, kéo thằng Bò lại gần.
"Mày còn sốt đây này, chưa hết đâu. Thôi được, để mai tao tới nhà thuốc
quốc doanh gặp chú Quỳnh xin thuốc cho mày. Chú ấy thương người lắm,
chú hổng phải là cán bộ đâu mà là Ngụy cũ đó."
Đêm hôm nay,thằng Bò được ngủ ấm áp, có hơi hướm con gái. Con Quê
trãi chăn cùng nằm dưới đất với thằng Bò và chiếc ghế đá bỏ trống. Lạ
chưa,nó thấy thương xót thằng Bò quá, làm như chúng nó đã là chị em bao
bao nhiêu kiếp rồi. Chị em hay anh em? Không biết. Mặt mũi thằng Bò dị
dạng đã làm người ta không đoán ra tuổi nó được. Nó sống bao nhiêu năm
rồi, chính nó cũng không nhớ thì còn nói gì nữa.
Giữa đêm tỉnh dậy, nó thấy thằng Bò đang cơn nóng lạnh run cầm cập.
Đắp chăn, thêm quần áo cũ, thằng Bò vẫn còn run. Nó nằm xuống, ôm chặt
thằng Bò, mong chuyền hơi hám của nó qua cho nó. May thay, một lúc sau
thằng Bò đã bớt lạnh, ngủ được.
Còn con Quê, trằn trọc mãi giấc ngủ không tới nữa. Nó mở lớn mắt nhìn
qua vòm cây, bầu trời đầy sao nhấp nháy. Người ta nói, mỗi người có một
ngôi sao là mạng mình. Không có ngôi sao nào cho nó và thằng Bò
đâu.Dân khốn khổ bụi đời, hèn mạt như bọn nó, người nào có sao cũng tắt
từ lâu rồi, tắt ngủm, tắt ngúm. Tủi thân quá, nó khóc, khóc ngon lành, khóc
hả hê. Chưa bao giờ từng được khóc vậy.
Sáng hôm sau, con Quê bỏ ít tiền "đấm mõm" chị Bảy cà tong, nhờ chị
trông coi thằng Bò dùm. Nó đi tới nhà thuốc quốc doanh tìm chú Quỳnh và