ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 201

xin được thuốc. Nó chạy qua quán mượn Bao ít tiền ứng trước, mua cháo
cho thằng Bò ăn.

Ngót một tuần, thằng Bò mới khỏe khoắn lại, nhưng da bọc sát xương,

trông thê thảm quá.

"Tao khoẻ rồi. Tao đi đây."
Nó muốn nói lời cám ơn nhưng không sao mở miệng được. Nó quen

chửi rủa tục tằn, không quen nói lời tử tế.

"Ừa, khỏe rồi thì đi kiếm mà ăn, tao hổng nuôi hoài mày được."
Thằng Bò ngó con Quê một cái, vẫn không mở miệng được.
"Mày cũng chưa khỏe hẳn đâu. Tối mày nên về đây ngủ thêm ít bữa nữa.

Mùa này đêm lạnh, sương nhiều mày biết hôn?"

Thằng Bò gật đầu. Thoắt cái nó quăng người bò, nhanh như con rắn. Con

Quê chẳng thấy nó đâu nữa.

Hình như câu ở hiền gặp lành đúng. Mấy ngày liền con Quê gặp hên, nó

được tiền "boa" khá nhiều. Nó tính sắp mua được bộ đồ xoa thêu mà lần
nào đi qua cửa tiệm cô Tâm nó cũng "nghía" lé cả mắt. Nhưng khi mua
được bộ đồ ưng ý rồi, mặc vào nó buồn lắm. Không ai gặp nó mà khen bộ
quần áo đẹp cả, mà còn lột quần áo của nó ra. Thằng Bò đi đâu biệt từ hôm
khỏi bịnh. Nếu có thằng Bò, con Quê tin rằng nó sẽ vỗ tay khen bộ quần áo
con Quê mặc làm tăng thêm nhan sắc. Chớ gì nữa, nếu nó không cụt một
tay, nó thua bất cứ đứa "gái" nào. Vậy mà mấy hôm còn săn sóc cho thằng
Bò, thằng Bò đã rờ rịt khúc tay cụt của nó, nói:

"Tao thương cái tay cụt của mày. Tao nói thiệt."
"Ai mượn mày thương? Không khiến à nghe."
"Hồi đó, mày phải cưa tay sao?"
Còn nhớ gì đâu. Lúc đó Việt cộng pháo kích, tao trúng. Chết đi. Khi sống

lại tao thấy mất một cánh tay."

"Cha mẹ mày cũng chết lúc đó."
"Thây kệ. Chết là hết. Đừng nhắc lại buồn!"
"Mày cũng biết buồn?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.