ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 202

"Tổ cha mày hỏi ngu. Tao có phải cục c...khô đâu mà không biết buồn

mày?"

"Cục c..khô biết buồn, còn tao không biết buồn!"
Thằng Bò cười. Hàm răng của nó ghê quá. Vàng khè, bám đầy nhựa thức

ăn, miệng phì ra một mùi thúi không chịu nổi. Nó biết không bao giờ
thằng" quỷ vật" này chịu nghe lời nó đánh răng súc miệng. Không hiểu sao
lại đâm thương hại con quái vật này , bộ muốn đủ một cặp sao đây. Con
Quê suy nghĩ lung lắm, tính đi tính lại, quyết phải dứt thằng Bò ra thôi, để
lâu, chẳng giống ai hết. Sao khi không bắt thương chi vậy?

Mấy ngày sau thằng Bò mới trở lại. Lúc đó khoảng sau một giờ đêm, con

Quê sắp sửa ngủ thì thằng Bò quều quều.

"Mày biết ai hôn?"
Con Quê biết quá, nhưng nó vẫn im re.
"Bộ mày ngủ rồi hả? Dậy, tao cho coi cái này."
Thằng Bò lay và kéo tuột cái chăn đang đắp trên người con Quê. Nó nạt

lớn:

"Làm gì vậy. Người ta đang ngủ sao phá. Cút đi!"
Thằng Bò vẫn chưa nhận ra sự lạnh lùng trong giọng nói của con Quê,

nó lay chân, kéo tay:

"Dậy đi mà. Dậy cho tao cho coi..."
"Tao nói cút. Tao hổng quen biết mày à nghe."
Lần này nó vẫn tưởng con Quê đùa:
"Ừa, thì không quen. Xuống đây nằm ngủ với tao."
Nó kéo hẳn cái chăn xuống đất. Bốp. Một cái bạt tai xáng vào mặt nó,

làm như cả ngàn vì sao trên trời nổ tung toé trong mắt nó. Đến nước này thì
không phải con Quê đùa nữa. Nó sừng sộ:

"Ê, mày...mày...sao đánh tao. Đ.M mày."
Con Quê giằng cho được tấm chăn. Nó nói:
"Bò, mày nghe đây. Bữa mày bịnh tao lo cho mày đó là chuyện thấy chết

không quay mặt được. Nhưng bây giờ tao với mày kể như không quen

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.