ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 204

"Ừa, mặt lì. Rồi sao? Con mẹ mày."
Đâu còn biết cha mẹ gì nữa, nhưng nghe chửi tới mẹ, con Quê điên lên.

Nó nhào xuống. Hai đứa vật nhau trên cỏ. Cái thằng mới ốm dậy sao mà
khoẻ thế, con Quê thiếu một tay nên làm gì cũng vụng.

"Buông ra. Mày có buông không?"
Một dân bụi đời nói một câu tục tĩu. Thằng Bò bỗng thả con Quê ra.
"Thôi mày ngủ đi."
Con Quê leo lên ghế đá, đáp chăn kín mít. Thằng Bò không đi đâu nữa,

nó nằm lăn trên cỏ, bên cạnh chiếc ghế đá con Quê nằm. Nó không thể nằm
yên được. Nó lăn lộn, miệng nguyền rủa con Quê độc địa.

Nó vừa bảo con Quê đi ngủ đi, nhưng khi thấy con Quê nằm có vẻ như

đã ngủ ngon rồi thì nó lại không chịu được. Nó kéo chăn, kéo chân con
Quê.

"Tao không cho mày ngủ...."
Con Quê bị phá quá, không làm thinh hoài được.
"Tao nói lần chót, mày phá nữa tao đánh chết con mẹ mày."
"Con mẹ mày í..."
"Tao nhịn lâu rồi nghe."
"Tao không nhịn, tao cứ chửi."
"Cho mày chửi mỏi miệng mày. Tao không nghe..."
"Mẹ mày, Quê. Đồ điếm thúi."
"Ông cố nội mày...tao..."
Con Quê nuốt nước miếng. Thua thôi. Nó trùm kín chăn, bịt hai tai lại.

Khuya lắm. Cũng có thể trời sắp sáng, con Quê tỉnh giấc vẫn nghe thằng
Bò rền rĩ, khóc lóc...

"Mày mệt chưa?"
"Kệ cha tao."
Giọng thằng Bò như mắc nghẹn trong cổ họng. Lòng con Quê mềm

nhũn. Sương đang xuống như thế mà thằng Bò nằm co quắp, lạnh run lên.
Không được đâu, nó ốm lại là nó chết mất. Con Quê thiệt cầm lòng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.