ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 214

° ° °

Ba giờ chiều, Tuyết chà có hẹn với Nhung Xì Ke ở quán kem Bố Già.

Chỉ có giờ này quán còn vắng khách, họ mới có thể nói chuyện với nhau
được. Nhung Xì ke cũng đúng hẹn lắm, lúc Tuyết Chà xuống Nhung xì ke
đã ngồi trong một góc, mắt lim dim với hơi khói thuốc phà lên từng sợi
trắng. Hôm nay con bé có vẻ khỏe khoắn, có nghĩa là một ngày no đủ xì ke.

Tuyết chà ngồi xuống.
"Còn gì trục trặc không?"
Nhung Xì ke kéo nhẹ tay áo, những sợi gân xanh nổi lên như con giun,

mà con giun nào cũng lỗ chỗ nốt kim chích.

"Đủ đô hôm nay."
"Mình đi được chưa?"
"Một chút. Xong điếu này là đi."
"Sao thấy lo quá, hổng biết tới đó có gì nguy không?"
"Bà muốn nói nguy hiểm? Bảo đảm mà. Ông này nổi tiếng lắm, mà khó

vàng trời. Không có người quen giới thiệu, tới, ổng đuổi như đuổi tà...."

Rồi để Tuyết Chà vững tin hơn, Nhung xì ke kể lại câu chuyện cũ mèm.

Chuyện đã vô tai Tuyết Chà không biết lần thứ mấy.

"Hổng tin cũng không được. Chuyện con Tuyến đó, bà nhớ không? Thì

tui đưa bà Tuyến xuống chớ ai. Mất vòng vàng, hột xoàn, nào ai đâu xa lạ,
chính là thằng em chồng. Soi thấy liền. Lạ lắm nghen, chỉ cần một đứa nhỏ
ngồi nhìn vô tấm vải, ông thầy đọc chú là kẻ trộm hiện ra liền. Bữa đó tui
đi, con bé nhìn vô kiếng kêu lên: "Con thấy rồi, chú Thẩm chớ ai...Đúng
rồi, chú đi vô phòng, chú cạy tủ, đó chú đang cạy...xong rồi, chú ôm cái hộp
đi xuống bếp...à, chú dỡ củi ra, bỏ đằng sau cái hốc rồi sắp củi trở lại...con
hổng thấy gì nữa hết...Có vậy, bà Tuyến về, dỡ đống củi ra tìm lại được cái
hộp nhưng thiếu đôi bông hột xoàn ba ly hai, hỏi riết thằng em chồng khai
là đã bán cho mấy bà hàng chợ ở Lê Thánh Tôn, nên coi như mất nhưng
cũng vớt vát được chút đỉnh..."

"Rồi, biết. Nghe nhiều lần rồi. Xong chưa, đi lẹ lên."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.