ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 216

"Xuống dưới, có phải đi "soi kiếng" không?"
"Sao chú biết?"
"Mấy cô đi vô cái hẻm cạnh chợ là biết đi đâu rồi. Ở trỏng có đến mấy

ông mấy bà Miên làm nghề này, cô Tuyết rành ông thầy nào?"

"Ông Mười Một, chú biết không?"
"Ông này điếc không sợ súng. Đã có ông Mười, còn dám chơi ông Mười

Một."

"Hay lắm nghen chú."
Nhung Xì Ke nói. Chú xích lô cười xuề xòa, ra điều đàn bà mê tín dị

đoan nhưng chú sẳn sàng thông cảm.

"Bộ chú hổng tin?"
"Tôi không tin là chuyện của tôi nhưng người khác tin thì tôi không ý

kiến. Mấy cô biết đó, tốn chút tiền, mua được một niềm tin tưởng dù là ảo
tưởng, còn hơn là mất mát mà còn chuốc đau khổ..."

Chú nói triết lý cuộc đời đấy, nhưng nói mé mé thôi. Phải mà, ai cũng

vậy, hình ảnh ba con khỉ bịt tai, che mắt, bịt miệng bày trong tủ kính, tuy
bán không ai mua nhưng cũng là một sự nhắc nhở.

"Ông này kín lắm chú, công an muốn hốt mấy lần mà không được..."
Chú xích lô cười nhạt:
"Tui cũng rành là không có gì kín hết. Mấy cô biết sao yên không, vì ông

thầy biết "chai hia"...và chơi đẹp...Đời này, tiền là Tiên là Phật, là sức bật
của ông già, cái đà danh vọng, cái lọng tương lai, cái đai công lý. Tiền là
hết ý!"

Tuyết Chà phá lên cười, muốn sặc. Xe vẫn chạy bon bon, đến ngã tư Kỳ

Đồng Trương Minh Giảng, chú xích lô không nhanh tay thắng, tấp vào lề
đường thì Tuyết Chà đã bị hai anh lạng xe Honda giựt phăng cái ví cô đang
ôm trong lòng. Chiếc xe Honda quá trớn vọt tới trước, ném lại đằng sau câu
chửi thề...Hú hồn, cả hai cô đều giữ chặt ví tay.

"Hai cô ngồi ôm ví khơi khơi như vậy như làm mồi cho tụi nó. Hai cô

nên để đằng sau lưng, rồi ngồi che cho nó ăn chắc."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.