ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 234

"Ê, làm gì dữ dằn vậy...coi con Lê nó nằm kia ...ái cha, kỳ quá..."
"Con Lê nó hết mở mắt nổi làm sao nhìn thấy gì. Đưa đây...hi hi..., bài

tốt quá nè, đánh không? Thiệp hả, không được...không..."

"Đ.M tụi bây..."
Con Lê chửi thề, đưa tay kiếm tờ báo, nó quay lưng, đắp tờ báo lên mặt.

Thân thể nó mỏi nhừ, tay chân cất lên không nổi nữa. Nó cần giấc ngủ để
lấy lại sức.

Vậy mà trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, con Lê còn nghe giọng má nó,

chị Bảy cà tong:

"Tụi bây hổng nể nang ai hết trơn há, tao tưởng động đất động đai gì đây,

té ra..."

Con Nết im thin thít, nhưng thằng Hai Nuôi nổi sùng:
"Bà làm ơn bước qua mấy bước được không? Đâu có gì lạ mà lần nào bà

cũng dòm, không sợ đui con mắt sao..."

"D.M mày, đồ mắc dịch..."
Trong mơ, con Lê thấy nó đang đứng dưới một vòi nước, tắm táp, kỳ cọ.

° ° °

Đến lúc hai cặp cuối cùng xuống lầu ra về, bà Ngọc Hoa cũng đã buồn

ngủ rã người. Dù vậy cũng phải chờ, vì Bảnh lên trước để thu dọn chiến
trường. Cái phòng lúc này, không thua gì hiện trường sau một cuộc đấu
võ...Bà còn nhờm gớm nhiều thứ, nên buộc Bảnh, sau giờ cao điểm, giường
chiếu phải thay "ra" mới, chăn gối riêng, lúc đó bà mới yên giấc ngủ được.

Bà Muội vẫn còn thức, đi ra đi vô, tiếp tay cho cái quán nhỏ sau hẻm của

Bao, quán này khuất lấp, làm ăn bạo dạn hơn, có lúc tới ba bốn giờ sáng
chưa vãn khách. Tuy nhiên, so với quán Bạch Ngọc, loại này bình dân, làm
nhiều mà không kiếm được bao nhiêu. Không so sánh được. Nhưng không
phải vậy mà bà Ngọc Hoa không chướng mắt đâu. Càng ngày mấy mẹ con
họ càng làm ăn ráo riết, càng hỗn và coi thường bà.

Lúc đầu, bà mẹ chồng Bắc quê này còn phụ với chị Mùi lo cơm nước,

săn sóc hai đứa cháu "ghẻ", nhưng dần dần, đúng là được đằng đầu lấn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.