ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 237

Bạo lực có, dỗ dành có. Lì ra có. Cuối cùng đâu cũng đã vào đấy. Bà

Ngọc Hoa biết chọn con đường nào nữa, hết đành đứng ỳ trong ngõ cụt.

Có lẽ vì còn ấm ức chuyện đã xảy ra, bà Muội hai ba lần đi ra đi vô

không thèm ngó mặt con dâu. Cuộc chiến tranh lạnh này không biết đến
bao giờ mới dứt. Bà Muội cũng nhiều ngón đòn lắm, không hiểu bà đã làm
cách nào mà con Lựu bênh bà chằm chặp. Gần đây thôi, con bé hết chống
đối với "chú Bảnh" mà còn có vẻ thân mật, trìu mến. Bà Ngọc Hoa đang để
ý con bé, nó đi chơi đêm về khuya, một vài lần bà Ngọc Hoa bắt được thì
Bảnh lại đứng về phe nó.

Lúc Bảnh dọn dẹp xong, gọi "em ơi, lên ngủ", bà mới đủng đỉnh lên cầu

thang. Bà không nhìn thấy đằng sau lưng bà mẹ chồng dài môi, mắt nguýt
có đuôi theo bà. Lên lầu, bà yên tâm thấy con Lựu đã ngủ ngon lành. Bà lắc
đầu, con bé đoảng vậy thì thôi, ngủ kéo áo banh cả phần bụng, tay chân
soãi dài, không có chút ý tứ nào.

Vào phòng, bà nằm xuống giường, kéo tấm chăn mỏng đắp ngang bụng.

Như trước đây, chỉ đợi bà nằm xuống là Bảnh đã lăn tới ôm chặt bà, tỏ tình
thương mến khắng khít. Tình như cũng đã phai dần rồi đây. Bảnh nằm
ngữa, hai tay đặt lên ngực, không hề nhúc nhích. Chờ một lúc, bà nổi cáu:

"Làm sao vậy, có đau ốm gì không?"
Bà quay lại, ôm lấy Bảnh.
"Không đau ốm gì đâu. Nhưng anh hơi mệt..."
"Làm gì mà mệt, mọi chuyện mấy đứa làm hết, anh chỉ đứng nói đía cái

miệng..."

"Ừa, mấy lúc này anh bị đau sống lưng...."
Bà nuốt một cục "ức" đang dồn lên chẹn cứng họng. Nước mắt ứa ra. Bà

cố nén tiếng thổn thức. Đã gặp thằng "lưu manh" số một rồi. Đúng như lời
hắn nói: Hối hận cũng đã muộn. Người chồng bị bà đá văng ra đường, nay
đã có hạnh phúc mới, an vui. Lau nước mắt, bà xích lại, lay lay vai Bảnh:

"Anh khoan ngủ, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
"Chuyện gì, em ơi. Không thấy anh đang mệt sao?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.