"Này, anh làm gì thì làm, cũng nể mặt tui. Anh dê con ở nữa thì chả ra
thể thống gì đâu!"
Bảnh dẫy nẩy như đĩa phải vôi:
"Ối giời. Em nói gì thế? Em hạ nhục anh đấy phỏng? Có giời làm
chứng...sao em có thể hạ giá anh tệ đến thế?"
Thấy Bảnh sừng sộ, bà cũng đã bán tin bán nghi:
"Thì em phòng vậy thôi. Biết đâu ma ăn cổ giờ nào. Có phòng có hơn."
Lòng bà tím lịm. Còn nghi ngờ gì nữa. Dưới nhà, chỉ có bà già và con ở.
Không sai vào đâu. Bà định tông cửa đi xuống, nhưng lại muốn bắt tại trận
cho hết chối cãi. Đồng ý Bảnh thì chưa tìm ra dấu hiệu gì, nhưng chị người
làm thì quá lắm. Chị nói năng với Bảnh rất bời xời, nhiều khi tớ không ra
tớ, chủ không ra chủ. Bà Ngọc Hoa tức lắm, nhưng một người làm việc giỏi
như chị Mùi dễ gì kiếm người thay thế? Dù sao thì cũng phải làm cho ra
ngô ra khoai.
Bà Ngọc Hoa ra khỏi phòng, phong phanh chiếc áo ngủ. Đầu óc quay
cuồng bao nhiêu câu hỏi mà câu trả lời không ra. Nếu như bắt gặp Bảnh
đang cùng chị ở thì mình phải làm sao? Xông vào, cào cấu, đánh đá. Ôi,
nhục lắm. Quay lưng. Khổ hận làm sao sống nổi. Cũng phải đến nơi cái đã.
Qua phần sân lộ thiên, gió lùa lồng lộng làm ngực bà lạnh buốt. Cũng
may, khoảng sân cũng chỉ qua mấy bước chân. Bà đẩy cửa phòng lớn đằng
trước. Gian phòng này vừa làm một phòng khách trên lầu, còn kéo một tấm
màn che cho con nhỏ một phòng để ngủ, nhưng con bé không bao giờ chịu
kéo tấm màn. Nhiều buổi tối đi lên lầu, thấy con nhỏ nằm ngủ áo quần cẩu
thả trông rất phiền mắt. Hôm nay, con bé ý tứ kéo màn tấm màn ngang qua
hết, che phòng kín bưng. Có vậy chớ. Nói hoài riết cũng nhàm rồi.
Nhưng lạ chưa, giờ này nó làm gì mà chưa ngủ. Có tiếng lục đục bên
trong. Tò mò, bà rón rén đến gần, đưa tay hé một bên màn nhìn vô. Lúc
đầu, tối thui. Nhưng rồi, ánh trăng bên ngoài chiếu qua phần cửa sổ đóng
không hết, mắt bà đã lờ mờ thấy...Bà run lên. Có phải ảo ảnh không? Mình
mơ hay tỉnh? Tin được không?
Con Lê không một mảnh quần áo, và người đang nằm lên trên là ...Bảnh.