ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 288

Cánh tay còn lại của nó như bị ai kéo cái rột, muốn nhấc bỗng người nó

lên, rồi hai chân nó nhúng xuống nước. Tưởng rơi tòm xuống sông, không
phải đâu, nó lao chao vì cái thuyền chòng chành. Tay ai vẫn giữ chặt nó.

"Ngồi xuống đi bà. Chịu khó một chút quen bóng tối ngay mà."
Một bóng đen thù lù trước mặt nó và giọng con gái. Tiếp là giọng con

Lê.

"Bữa nay có hai thuyền thôi. Quê, mày yên tâm bên đó. Ghe này cũng đi

theo sát nút, mày đừng lo."

"Ê Lê, mày ở đâu vậy?"
"Tao sát mày đây thôi..."
"Giờ đi đâu?"
Không phải giọng Lê mà vẫn cái giọng từ bóng đen trước mặt con Quê.
"Đi liền giờ, má. Làm gì mà gấp gáp quá vậy?"
"Hổng phải, tui quên đem áo, lạnh muốn chết đây."
"Chút nữa ấm. Chịu khó đi má ơi."
Giọng con Lê đò sát bên cười. Lúc này con Quê đã quen mắt rồi, nó thấy

chiếc đò trống trơn, chỉ có mình nó và cô gái nữa chèo đò. Đây là loại ghe
chở khách ban ngày đây mà, ghe có mui, có hai băng ghế ngắn và một mặt
bằng lót gỗ lỗ đổ, có lổ hổng nhìn thấy nước dưới lòng thuyền được.

"Tui vô trỏng ngồi được không. Nó tròng trành ghê quá."
"Được, má. Má chịu khó ngồi yên, đừng hỏi nhiều có được không."
Con Quê chui vô mui, tính ngồi lên băng thì cái thuyền nghiêng về một

bên như muốn lật, nó hãi quá, ngồi bệt xuống sàn. Cô gái cũng đang chống
sào cho ghe rời khỏi bến. Chiếc bên cạnh cũng song song. Ghe xa bờ được
một đoạn, cô gái chui vô mui, đi ra phía sau. Con Quê quay lại tò mò nhìn.
Cô gái cầm đoạn giây quấn vào mô-tơ máy kéo mạnh. Kéo đến lần thứ ba
máy mới nổ. Hai chiếc ghe máy kêu ầm lên, lúc lướt ra giữa sông thì tiếng
máy mới dịu bớt. Không như con Quê tưởng mỗi lần đứng trên bờ
sông,thấy giòng sông êm ả, vắng lặng ngủ trong bóng đêm đâu, giữa giòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.