ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 317

mình, thương chết thương sống. Quanh co hoài mà người ta nhớ muốn
chết.

"Bảy chỉ cần đưa tui mượn hai cây để đặt cọc lấy hàng, tuy là con cháu

nhưng mình cũng cho nó tin tưởng...."

"Chung khơi khơi vậy sao được?"
"Hàng mình giữ là như mình cầm dao đằng cán. Chung hàng là chung

tiền, tiền mình dữ, khơi khơi sao được."

"Đập chết ông nội tui cũng không lấy đâu ra đủ hai cây vàng. Người ta

còn dưới cơ "ăn xin" nữa ông."

"Thôi Bảy. Biết là cất giữ để dành lâu nay không đến nổi. Có điều để nó

nằm một đống vậy mà không sinh lợi nó uổng lắm."

Chị Bảy cà tong còn cảnh giác:
"Nhưng tui hổng có nhiều vậy."
"Ha, nghĩ tới Bảy nên mới nhắn, để Bảy kiếm chút ít, để người khác

uổng không. Thôi được, tui kêu thằng bạn là nó mừng húm."

Chị Bảy hơi xiêu lòng:
"Mà lời chắc không?"
"Hỏi hay dữ. Không lời ngu sao làm. Bảy thấy Long Tân Định này đã

làm chuyện gì mà không thấy lợi chưa?"

Chị Bảy vừa sợ vừa tiếc:
"Thôi thì cũng liều. Nhưng hổng phải tiền của tui mà mượn của thằng

Hai, thằng Tửng và con Lê. Tui thiệt kiếm không vừa cái lỗ miệng."

Thằng Long biết làm cách nào cho chị Bảy "nhào vô". Nó liếc nhìn bà dì,

rồi hôn quẹt lên môi chị Bảy và sàm sỡ:

"Cho đỡ nhớ. Nhớ Bảy quá trời đi."
Cả hai im lặng được chừng mấy giây thì bà Chín Ngọc Hường lên tiếng:
"Tự nhiên "tắt đài" cái rụp, có bị trúng phong trúng gió chi không

Long?"

Chị Bảy sượng trân, làm như bị lột trần trước mắt bà già vậy. Còn Long

Tân Định thì cười lớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.