ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 319

"Chú Hóa, chú có biết anh này không? Nhạc sĩ nhà hàng Hương Lan

trước đây, đờn hay lắm."

"À...à..."
"Bên rạp hay nhà sách còn chân trống nào không, nhờ chú giới thiệu

giùm. Anh này bà con với tui, tội nghiệp, đông con lắm. Mười hay mười
hai đứa há anh?"

Anh chàng nhạc sĩ chưng hửng, nhưng thấy kịp cái nháy mắt của con Lê,

hiểu ra:

"À, cũng...mười một đứa."
"Không nghe theo chính sách nhà nước kế hoạch hóa gia đình là vậy!"
"Hổng phải đâu chú Hóa, ông anh họ của "em" đây lân đận tình duyên

lắm, bốn đời vợ, bà chết, bà thì đi ngoại quốc, bà ly dị vì ảnh nghèo, mà bà
nào cũng cho ảnh hai ba đứa con, cho nên riêng mỗi bà đều có kế hoạch
hóa gia đình..."

Cái miệng con Lê hết biết. Lời ra lời vào, cuối cùng, Hóa kết luận:
"Được. Thế nào cũng có chỗ trống. Bữa nào rảnh, em sang bên rồi mình

tính lại."

Anh chàng nhạc sĩ dắt xe xuống lề đường. Con Lê muốn cho ăn chắc

hơn, nó làm bộ như trời nắng lên, nóng quá, mở thêm một cúc áo rồi cầm
cái quạt giấy quạt quạt cho cổ áo phập phồng ẩn hiện hai gò ngực vun vúc
rất hấp dẫn và lâu lâu liếc chú Hóa cười duyên. Hết bình nước trà, con nhỏ
mới đủng đỉnh đứng dậy. Vừa lúc đó nó thấy chị Bảy cà tong vừa trên xe
xích lô bước xuống. Nó bỉu môi quay đi. Hở một bước là xích lô, ăn quà
vặt, đậu chén, mà lúc nào cũng kêu không tiền. Còn lâu nó mới đưa tiền
cho bã giữ, có bao nhiêu là mấy thằng mất dạy nó "phỉnh" hết.

Ngang qua góc nhà hàng, nó nhìn thấy con Quê. Nó dừng lại:
"Mày sao vậy?"
Con Quê không trả lời, nó đang bận ói mửa, ra cả mật xanh mật vàng.

Con Lê hiểu:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.