ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 320

"Mày hỏi má tao, bã đưa mày đi dùm cho. Bả hay làm phước chuyện này

lắm. Sao mày để vậy, ngu quá."

Con Quê nhìn con Lê, đôi mắt đỏ kè, nước mắt nước mũi chảy tùm lum.

Nó gật đầu.

Thằng Xiếu liều hớt hơ hớt hải đi tìm thằng Lai Phá. Mấy vòng, chẳng

thấy nó đâu. Quýnh quá, đi tìm con Quynh, con Đuông, cũng biến dạng. Lạ
thiệt, mấy cái đứa này, lúc không cần đi đâu cũng đụng đầu chúng bốp bốp,
lúc cần, đỏ cả con mắt không tăm hơi.

Lúc này đang xế chiều, tới mấy công viên cầu may. Gặp chị Bảy cà tong.

Gớm, còn thanh thiên bạch nhật, mần ăn dách gì mà diện dữ. Áo bà ba thêu
trước ngực hai con rồng xanh quằn quại, quần sa-tanh đen bóng, con ruồi
bám vào cũng trợt chân té bể đầu phun máu chết tươi liền. Thấy nó trố con
mắt nhìn, chị Bảy cà tong cười cười:

"Ngó gì dữ thần vậy ông?"
Thằng Xiếu liều nhăn mũi:
"Hơ, hửi thấy mùi cức khô ở đâu vậy cà?"
"Tao đập chết ông cố nội mày chớ mất dạy."
Chai nước hoa nhỏ bằng ngón tay, cất thiệt kỷ, lâu lâu có dịp mới đem ra

bôi một tí. Thứ này đắt tiền, lấy đại của con Lê làm nó cự nự càu nhàu cả
tháng chưa quên. Đồ con nít ngu. Thôi chẳng hơi đâu mà chấp, chủi dọa nó
vậy thôi. Ai dè thằng con nít này tên Xiếu liều mà, nó xông tới, miệng la:

"Dám đánh? Giỏi đánh đi. Đứa nào không đánh ăn..."
Chị Bảy cà tong la lên:
"Mất dạy. Mày thiệt là đồ ranh con, đồ dịch vật, đồ..."
"Đồ đĩ già...hi hi..."
"Cút con mẹ mày đi..."
"Hi hi, nhão nhèo, nát như tương, hết đường bột rồi bà ơi."
Con nít đời nay quỉ vậy đó. Nói cho ngay ai dạy nó mà nó nên người

chớ. Tính đánh cái tay nó một cái, chị lại thôi,lắc đầu:

"Thôi, tao thua mày luôn."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.