ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 342

chân con Lê. Nếu không phải con Lê, mà vợ của hắn, chắc hắn vẫn an
nhiên "lao động" một cách gớm ghiếc như thế. Tệ hơn cả súc vật. Con Lê
cố nuốt nước bọt đang muốn nhổ xuống đất. Cũng không thể đứng nhìn,
con Lê lui gót, khép cửa lại.

"Thấy ông chưa?"
Tên áo vàng ngó lên, cười đểu, tiếp:
"Giờ này là "đàn anh" bận tiếp xúc với dân. Sao ? Không chờ được hả?"
Con Lê không thèm trả lời. Ra khỏi phường, cái cảnh thằng tình nhân cũ

hành hạ cô Tuyết không ngừng ám ảnh nó. Nó cũng hiểu là từ nay, nơi"nhờ
cậy" của nó cũng không còn hiệu nghiệm nữa. Sầu đời, nó tạt vô quán kem
"Bố Già"kêu một chai bia. Cả người nó đang lạnh tanh, nó muốn hâm nóng
máu huyết một tí. Có lẽ vì vậy mà nó xuống bến sông trễ. Vẫn còn một
chiếc ghe đợi nó.

"Lên lẹ đi bà, người ta xong cả rồi bà mới vác mặt tới."
Con Lê bước lên. Chiếc thuyền vẫn chưa chịu nhúc nhích.
"Sao vậy?"
"Sao giăng gì bà ơi. Bà chung tiền ghe trước cho nó ăn chắc, cả tiền neo

ghe đợi bà luôn..."

"Tao chưa có một cắc lấy gì chung cho mày. Vô duyên."
"Bà nhớ, đừng như lần trước muốn đưa nhiêu là đưa đâu nghen. Có giá

cả hẳn hoi."

"Được rồi.Mày thấy con Nết tới chưa?"
"Đâu lâu lắc như bà. Có việc làm mà không "tớp" cho lẹ là có kẻ thay thế

ngay, hổng ai rảnh chờ..."

Trên sông tối om. Trên ghe cũng không có lấy một ngọn đèn dầu nhỏ.

Bắt đầu ra sông, lúc này con Lê mới thấy khoẳn khoái vì gió táp vào mặt
mát rượi.

Đã có ghe chở hàng chờ sẳn giữa giòng. Sang qua cho con Lê một tên to

như bò mộng mà đen như cột nhà cháy. Trước khi lâm trận, thằng nhỏ đưa
ghe nhắc nhở:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.