ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 347

"Bưởi à. Chết nghen mầy. Xuống. Mày hông thấy gió lớn sao mậy. té cái

là dập đầu. Xuống. Tao biểu xuống."

"Xuống thì xuống, làm gì dữ thần vậy bà."
"Mày đi xuống dưới cậu Thày xin cho tao mấy viên thuốc đau nhức. Đi

rồi về liền nghe mầy."

"Phải xin cho cái cổ làm gái không?"
"Im đi. Mày biết gì mà nói. Tao biểu đi là đi."
Cô gái đưa chân dọa đá. Thằng nhỏ ù té chạy. Lúc trở vô, đứng bên cạnh

cô gái được vớt dưới sông lên, cô nghe tiếng rên nho nhỏ.

"Chị đau lắm không? Chị tỉnh chưa?"
Từ đôi mắt nhắm kín, những giọt lệ trào ra. Lúc này thì con Nết biết

được là nó sống rồi. Nhưng con con Lê. Nó đã nhìn thấy đôi mắt trắng dã,
trợn ngược, chắc chắn con Lê dã chết. Nó nấc lên.

"Đừng khóc. Sống rồi là mừng chớ sao khóc."
Con Giỏi càng vỗ về, con Nết càng khóc rấm rứt. Nó cắn môi, nuốt,

nhưng lệ cứ chảy và nghẹn ngào, sợ hãi, tủi nhục cứ nấc ở cổ họng...

"Tui còn con bạn nữa, nó đâu?"
"Bạn nào. Tui vớt chị chớ ai. Tui chỉ thấy có mình chị."
Con Giỏi nhớ lại. Tối hôm qua, trên sông "động" tàu tuần. Nó thả thuyền

đứng một chỗ im trên sông. Bỗng con thuyền chao nhẹ và muốn quay vòng.
Nó mò mẫn và cảm thấy có vật gì vướng mắc nơi mái chèo. Nó nhảy xuống
gỡ và cứu được cô gái mà nó đoán là "làm nghề" trên sông.

"Vậy là nó chết mất tiêu rồi. Con Lê..."
Con Nết khóc cay đắng, như đau khổ, khóc lóc trước cái chết của một

đứa em ruột thịt.

° ° °

Thằng Bò bò tới góc Bô-đa thì gặp con Liên đang đi thất thểu như con

ma đói trong xó tối. Thiệt, coi bộ dạng con Liên nó giật mình luôn. Bao lâu
rồi không gặp con này? Sao mà nó đổ dốc lẹ vậy. Khổ không, ốm tong ốm
teo mà cái đít vẫn nhoi nhoi càng khó coi. Trời đâu có lạnh bao nhiêu mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.