ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 351

"Không biết phải không, tao la nè, tao la...một, hai...hai rưỡi..."
Con Liên kéo thằng Bò:
"Đừng. Đừng...Thôi để tao trả mày...mày lại đây..."
"Không. Tao hổng thèm đâu. Tao chỉ đòi mày cái túi."
"Chia hai. Vậy mới công bình. Coi như phần tiền của tao, được không?"
"Không được. Nó đã trả tiền cho mày rồi."
"Nhưng tao..."
"Tao thấy hết rồi nghen. Không chịu? Được, tao la là mấy nhà bên trong

thức dậy là đời mày đi đoong."

Nó nhào lại ôm chặt cứng chân con Liên. Con Liên đành lắc đầu:
"Được, thí cho mày. Đồ mặt chó."
"Gâu gâu."
"Đồ heo"
"Ụt ịt. Ụt ịt...."
"Mặt dầy, mặt..."
Con Liên ứa nước mắt. Nó tàn quá rồi. Thiệt mà, người nó không còn

chút hơi sức nào nữa hết. Nó quày quả bỏ. Trong lồng ngực nó như có hàng
ngàn con kiến đang nhai rau ráu hai lá phổi của nó đến nổi hai lá phổi của
nó sôi lên, chín nhừ. Nó tấm tức khóc. Trong bóng đêm vây quanh, dường
như có nhiều khuôn mặt ma quỉ đang nham nhở cười với nó.

Ra tới ngã tư, nó dớn dác nhìn quanh, mong gặp một chiếc xích lô để trở

về nhà. Thế nào chẳng có những xích lô đi rước khách đêm như nó, nhưng
lúc nào cũng phải đợi. Nó thèm ngủ dễ sợ, người nó rã rời như mới qua một
cuộc tra tấn tận mạng. Nó ngáp hoài, miệng chảy rãi và nước mắt cứ ứa ra
như dân xì ke tới cử. Ráng lên phía trên, thế nào cũng có xích lô.

Thình lình một chiếc xe công an tuần tra chạy ngược xuống. Nó đã cố

tránh vào một mái hiên nhà mà không kịp. Xe dừng lại. Hai công an nhảy
xuống. Không cần hỏi giấy tờ, họ đẩy Liên lên xe. Con Liên kêu oan, một
tên công an cười cười:

"Mày rõ là oan Thị Mầu. Về đồn kêu tiếp."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.