ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 371

"Không, tao không muốn ăn gì nữa hết. Mày ngồi đây với tao."
Thằng Hôi dỗ:
"Hay tao kêu xích lô chở mày về nhà. Mày có má mà."
"Đừng".
"Sao vậy? Mày giận má mày?"
"Bả từ tao rồi. Từ lâu rồi. Tao hổng muốn thấy mặt bả nữa."
"Mày đừng vậy. Không ai thương mình bằng má mình đâu. Tao không có

má tao biết cái khổ, còn mày, có má mà sao không biết..."

Con Liên bật khóc:
"Mày đừng dạy đời tao nữa. Lúc này má tao bịnh dữ lắm. Cứ mỗi lần

thấy mặt tao là bả đau thêm. Tao hổng muốn vì tao mà bả chết sớm."

Thằng Hôi thở dài. Tội nghiệp không. Nếu nó có được một bà mẹ.

Chuyện con Liên làm nó không hiểu gì hết.

"Hôi, mày ôm tao một chút được không? Tao thấy lạnh lắm."
"Được. Được mà."
Thằng Hôi làm theo. Nó ôm chặt con Liên. Hai đứa ngồi nhìn ra bóng

đêm mênh mông che mất giòng sông. Một vài đốm lửa bên kia Thủ Thiêm
như con mắt tử thần chờ chực. Chợt thằng Hôi nghe con Liên thở dài liên
tiếp mấy cái.

"Mày mệt lắm không?"
"Không. Tao thấy đỡ lắm. Tao gần như khỏe lại. Hôi, mày tốt quá."
Thằng Hôi mủi lòng muốn khóc. Trong đời nó chưa ai khen nó tốt hết.
"Mày có bao giờ nhớ tới gia đình, như má mày, ba mày không?"
"Ừ, có."
"Tao đang nhớ má tao quá. Ước gì lúc này tao được bả ngồi bên. Rồi tao

chết, bả vuốt mắt cho tao."

"Tao đưa mày về..."
"Không. Tao không về. Mày biết không.Má tao thật là tốt. Tốt lắm. Hồi

tao té bị cành cây xóc vô ngực, má tao thức suốt đêm lo cho tao. Bả sợ tao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.