ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 372

chết, bả khóc quá. Tao còn cái sẹo nơi ngực. Hôi, bữa mày...mày có thấy
không?"

Thấy gì đâu. Bữa đó, tối đen như mực, mà thằng Hôi say quay trời đất,

nó đã làm gì, ra sao, đâu biết. Nhưng nó cũng nói:

"Tao có thấy."
"Ừa. Mày thấy rồi đó. Má tao thiệt tội, hễ lấy tên đàn ông nào là bị tên

đàn ông đó lợi dụng. Mày biết tao đã có lần cầm dao đâm ông dượng
không? Má tao mất ổng, nhưng không đánh tao một roi nào mà buồn thôi,
nói số phận. Hồi nhỏ, tao ăn cháo tới thấy cháo là ói luôn. Tao chỉ có hai
cái quần xà lỏn thay lui thay tới mà bọn con trai trong xóm chòng ghẹo quá.
Hồi tao mới lớn lên, thấy con Lan ngầu pín, mày biết con Lan Ngầu pín
không?"

"Biết."
"Đó. Lúc đó nó đã biết làm gái rồi. Nó mặc áo đẹp hông à. Có lần tao ăn

cắp cái quần lót của nó, mặc một tuần không cổi ra vì nó đẹp quá...Sau đó
tao năn nỉ nó chỉ nghề cho tao, tao nhớ năm đó tao mười ba tuổi. Lần đầu
tao đem tiền về má tao mừng lắm. Mấy lần sau bả cũng mừng lắm. Nhưng
sau đó tao đánh bạc. Có nhiêu là tao đánh nhiêu...bả mới buồn, từ tao luôn.
Lúc sau này tao biết ra thì tao bệnh, làm hổng đủ tiền thuốc lấy đâu đưa cho
bả. Tao xui lắm."

"Mày xui sao?"
"Tao có thằng kép Đông Đức. Nó còn trẻ. Nó thương tao thiệt tình. Nó

dăm lần bảy lượt làm giấy xin cho tao về Đức chữa bệnh mà nhà nước
không cho. Nó hứa lần này về nó nhờ bển can thiệp để mang tao đi. Nhưng
không kịp đâu, tao không chờ được nữa. Tao có cái này này, mai mốt nó trở
lại mày đưa cho nó giùm."

"Cái gì đây?"
"Chỉ là một món đồ kỷ niệm nó mua cho tao. Cái nhẫn đồi mồi này, giá

chẳng đáng bao nhiêu nên nó còn. Những thứ khác tao bán trơn trọi."

Chiếc nhẫn đồi mồi hay nhựa không biết, lỏng lẻo trên ngón tay của nó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.