ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 373

"Tao biết thằng nào mà đưa?"
"Mày nói với con Lan Ngầu Pín. Nó biết. Nó sẽ tìm con Lan Ngầu ..."
Con Liên dừng lại để ho. Nó cố khạc ra nhưng hình như nhớt dãi, máu ở

trong người nó cũng đã cạn. Thằng Hôi vuốt ngực cho nó. Tay nó tê đi, nó
không tưởng được nó đã từng ôm cái thân xác khô đét này, xoa bóp bộ
ngực xương xẩu này. Nó cảm thấy thương con Liên, thương con Liên như
thương thân nó.

"Mày đừng nói nhiều nữa. Mày ngủ đi một lát. Hổng sao đâu. Mai tao

đem mày vô nhà thương. Tao còn ít tiền."

Con Liên ôm ghì lấy thằng Hôi. Nó cầm chặt tay thằng Hôi:
"Mày thiệt tốt. Nếu tao biết sớm và không bịnh thì tao bỏ nghề làm gái,

lấy mày. Sống nghèo cũng được, khổ cũng được. Nhưng muộn rồi. Mày
đừng đem tao vô nhà thương. Tao sợ nhà thương lắm."

"Sao mày sợ?"
"Mấy con mụ y tá trong đó ác nhơn lắm. Mà thôi. Mình nói chuyện khác.

Tao chết, mày nói với má tao dùm là con Liên nó chết rồi, nó nói là má nó
từ nó mà nó vẫn thương má nó lắm. Tao biết khi nghe câu này bả sẽ khóc
dữ lắm. Bả giận tao nhưng còn thương tao."

"Mày mệt lắm rồi, nghỉ đi, mai nói tiếp."
Nhưng con Liên còn muốn nói:
" Ở nhà thương sợ bác sĩ, sợ mấy con y tá như sợ quỷ, còn ở ngoài tao sợ

công an. Chúng ác như nhau, y hệt."

"Tao biết."
"Hôi à. Nếu tao còn sức, tao cho mày nữa. Nhưng tao..."
Con Liên cố cười, cố vui, nhưng gương mặt nó bắt đầu méo mó, dị dạng.

Thằng Hôi tính cười nhưng bỗng nhiên nó nhận ra đang có gì khác lạ ở con
Liên. Nó nhìn xuống, trong bóng tối lờ mờ nó vẫn nhận ra nét mặt con Liên
vô vàn đau khổ. Và rồi con Liên không nói gì nữa.

Nó lay một hồi, chỉ thấy con Liên ư ử thật nhỏ trong cổ họng, như tiếng

ho bị mắc. Nó ghé tai nghe ngóng thấy tim vẫn còn đập nhè nhẹ, không dứt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.