ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 375

Thằng Hôi nổi sùng, muốn chửi tục. Nhưng giọng con Liên dịu dàng làm

sao:

"Tao biết mày tốt. Vậy là tao mãn nguyện rồi. Tao chỉ mong chết có một

người bên cạnh, vuốt mắt cho tao. Chết ở nhà thương ghê gớm lắm. Tao rất
sợ ma, mày biết không? Nằm trong nhà thương đêm nào tao cũng thấy ma,
sợ quá".

"Ừa. Mày sẽ khỏe lại mà. Mai tao đi mua thuốc cho mày."
"Mày hứa nghe. Vậy là tao không chết."
"Mày không chết được. Có tao."
Con Liên gật đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Cơn sốt không biết đang

tăng lên hay đang hạ xuống mà con Liên cảm thấy người nó lâng lâng. Hai
chân nó không còn nặng nề, đau nhức, mà như đã rời ra khỏi thân nó. Khi
không trán con Liên lạnh ngắt mà rịn mồ hôi. Con Liên không run rẩy co
quắp nữa, người nó duỗi ra, trông như đang được nằm trong tư thế vô cùng
thoải mái. Thằng Hôi nghĩ rằng ngủ được một giấc, chắc ngày mai con Liên
sẽ khỏe lại như thường.

Yên tâm, nó đặt con Liên xuống. Ngồi một lúc, nó nằm xuống cạnh con

Liên. Nó đụng nhằm chân của con Liên. Sao mà lạnh ngắt thế này. Nó đưa
tay sờ ngực. Còn ấm. Còn thở. Nó ôm chặt con Liên, như muốn chuyền hết
hơi ấm trong người nó qua. Không bao lâu, nó cũng ngủ say như chết.

Cơn mơ đưa nó trở lại thời thơ ấu. Nó nhớ được tên mấy đứa nhóc đang

chơi cùng nó. Trò chơi "chập chộ" khởi đầu với con chim bị rơi từ tổ trên
cây xuống, nằm thiêm thiếp rồi tắt hơi. Bọn trẻ con sờ tới làn da chim vẫn
mềm mại, còn nóng dưới lớp lông. Chúng đặt con chim trên mặt đất, úp
một cái rá lên trên. Chừng đó đứa đặt tay lên cái rá, lên mặt đất xung
quanh, chúng nó đập mạnh lên rá, lên đất và hát:

Chập chộ
một lỗ ba con,
con sống, mẹ chết..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.