ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 377

"Vuốt mắt cho nó đi."
Nói xong ông lão bỏ đi.
Thằng Hôi vuốt mắt cho con Liên. Khuôn mặt dị dạng mới lúc nãy đã

biến mất. Nó cũng không thấy cái đầu của con Liên to nữa. Lúc nó đặt con
Liên nằm xuống, con Liên trông yên lành làm sao, mắt nó nhắm như đang
ngủ say và đôi môi đã trở lại bình thường, hơi hé ra. Không phải cái mếu
đâu, mà một đôi môi hé cười, mãn nguyện.

"Liên à. Mày chết thiệt sao? Liên. Liên."
Khó mà tin được, mới buổi tối đây thôi, trong con hẽm "hủ tiếu" nó đã

cùng con Liên trong mùi "đời" bạt mạng. Cái thân xác mềm mại đó, giờ đã
nằm ngay đơ lạnh ngắt.

Nó biết nó cũng không thể ở bên con Liên lâu hơn nữa. Đến sáng, công

an tới sẽ rắc rối lôi thôi. Nó lấy lại cái áo của nó đang đắp cho con Liên, rồi
kéo tấm chăn rách đắp kín xác chết. Nó khấn thầm:

"Mày sống khôn thác thiêng, đừng giận tao nghe Liên. Tao sẽ mua nhang

thắp cho mày."

Nó bỏ ra ngoài mé sông ngồi. Nó muốn khóc lắm. Khóc cho hả, nhưng

không tài nào khóc được nữa.

Tới sáng, có người phát hiện xác con Liên. Công an đến. Biên bản dản

dị. Gái điếm, bịnh lao, chết đường. Xác mang đi không biết ở đâu.

Tối hôm đó thằng Hôi mua nhang đèn đem tới sau bụi cây, chỗ con Liên

chết thắp cúng. Thằng Bò và con Quê cũng đến. Chúng nó lạy xì xụp một
bụi cây. Dù sao, những bờ bụi, hang hốc cũng là nơi dung thân, khi còn
sống và cả khi lìa đời của chúng, cũng như thay một mái nhà.

"Vui quá. Vui quá. Cho tao chơi với."
Người đàn bà điên như từ trên trời rớt xuống. Chị nhảy cỡn lên khi thấy

bọn con nít xì xụp lạy trước bụi cây. Chị vòng quanh nén hương, tíu tít.

"Vui quá. Tao nữa."
Chị cúi xuống lạy, rồi nằm bò ra cười nắc nẻ:
"Má chết rồi hả má. Chết rồi. Chết rồi. Chơi đám ma đi. Vui quá."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.