ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 396

Nói gì thì nói, con Đuông cũng đã dứt khoát được lối sống cũ rồi. Ba

đứa,kéo nhau ra tận chợ cũ, lúc thì tâm tình sướt muớt, lúc thì chửi nhau,
cãi nhau ì xèo. Sau hết, con Đuông bỏ về bùng binh, thằng Lai với con
Đuông trở về chốn cũ. Con Đuông hứa là sẽ có đêm trở về thăm hai đứa,
nhưng chỉ xin là từ nay, hai đứa đừng xía vô đời riêng của nó nữa.

Thằng Lai buồn hiu. Nó nằm ngữa mặt lên trời đêm không nói không

rằng trong nhiều tiếng đồng hồ. Con Quynh gợi chuyện, lắc nó, phá nó, nó
cũng không nhúc nhích.

"Mày nhớ con Đuông phải không?"
Không thấy thằng Lai trả lời, nó tự trả lời:
"Tao biết mày nhớ. Tao cũng nhớ nó."
Sự thật thì con Quynh đang nghĩ tới bộ quần áo trên người con Đuông,

và nó âm thầm ao ước một ngày nó cũng có quần áo đẹp như vậy. Ý nó có
lúc còn muốn bỏ thằng Lai mà đi như con Đuông, nhưng lúc gần sáng,
thằng Lai chụp lấy nó, lột trần truồng nó ra thì nó biết là nó khác con
Đuông, không bao giờ nó rứt thằng Lai ra được. Cái thằng đúng là khùng,
khi không như cỡi ngựa phi trong đêm vậy. Nó cũng biến thành con ngựa
cái, cũng phi nước đại, vừa phi vừa hí ầm ĩ.

Mấy tiếng chửi tục tử dưới những đống chiếu vang ra. Con Đuông lấy

tay bịt chặt miệng lại. Như muốn chọc cho bà con lối xóm chửi cho vui,
thằng Lai hí lớn lên, rồi cười sằng sặc.

"Tao thương mày lắm, Quynh."
Nó ôm con Quynh, nói như muốn xin lỗi. Vì nó đang nhớ con Đuông.

Hình ảnh con Đuông đang làm nó ray rứt, thương nhớ khôn tả. Nó tự hỏi
hoài không biết giờ này con Đuông đang làm gì, nằm một mình hay với ai?

Không ai hiểu nó đâu. Hình như chỉ có ngôi sao mai đang chấp chới báo

tin ngày sắp đến hiểu nó, nhưng cũng sắp lặn mất trên nền trời bầy nhầy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.