ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 398

"Không."
"Sẽ giới thiệu cho. Có nơi này mới được giấy phép, cần một người đánh

đàn piano, ông làm được không?"

Không dễ đâu. Hỏi ra đủ thứ thủ tục. Phải có giấy chứng nhận hành

nghề, rồi giấy chứng nhận phường khóm, chưa đâu, khó nhất là người bảo
lãnh. Đâu phải dân tơ lơ mơ là bảo lãnh được đâu. Nhưng Bảnh nói:

"Biết là chuyện gì cũng xong. Nếu ông nhận làm, mọi thủ tục tôi lo,

người bảo lãnh tôi lo..."

"Biết vậy, nhưng tôi không có tiền để lo."
Nhạc sĩ chán nản nói lui.
"Tôi bảo được. Tôi ứng hết. Miễn là lúc vô"thử" ông rán đàn cho

ngọt...Vô được rồi về sau tính."

"Tôi muốn biết tính ra sao?"
"Chia ba lương."
Đừng mừng vội. Bảnh cho biết Bạc chỉ còn được một phần lương. Hai

phần kia, theo Bạc, người bảo lãnh một, còn một, phải chia nhiều cấp lắm,
hắn chỉ ké bao thuốc lá thôi.

"Còn nữa. Chơi nhạc vàng tưới."
Chỉ có từ chết tới bị thương. Chẳng phải đã một lần vì "trâu bò húc nhau,

ruồi muỗi chết" đó sao. Nghe sướng tai ai nhưng tù mọt gông mình chịu.
Thấy Bạc ngần ngừ, Bảnh tiếp:

"Đã nói cánh này lớn lắm. Có tàn lọng che, mà nếu có gì không tới hạng

tép riu như chú đâu mà lo. Được đi. Gật đầu một cái là xong."

Cũng phải gật đầu. Thất nghiệp lâu rồi, vợ cằn nhằn chịu không nổi. Mà

không cằn nhằn cũng không xong, nuôi mấy miệng ngồi không ăn, từ lớn
tới nhỏ, cái vai chị vợ nghiêng qua một bên, trông càng còm cõi, có thân có
thể mà mặt mũi tóc tai như hồn ma, cực quá, đâu có đè ai ra mà cắn, ngoài
ông chồng.

"Vậy coi như xong. Chú yên trí chờ, xong, tôi gọi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.