ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 409

vợ, tôi có buộc anh cưới nó đâu."

Bạc lắc đầu:
"Không thể "qua đường " như vậy được."
"Không sao. Chuyện vừa rồi tôi sẽ không nói với ai đâu. Chú mày biết

mà, vợ tôi, bà biết được bà chỉ nói một tiếng là chú mày rắc rối lắm. Vợ tôi
chúa ghét mấy chuyên lộn xộn đó."

Bạc biết đã rơi tỏm vào cái bẫy gài của Bảnh. Nhưng anh ta cũng biết,

càng vùng vẫy thì càng bị siết chặc, trầy trụa và đau thân. Thêm một cái vỗ
vai thân ái nữa:

"Sắp tới gặp ban quản lý nhà hàng rồi. Anh đừng lo "rớt", nhà hàng này

quốc doanh, có phần hùn của ông dượng ghẻ bà vợ tôi, người nhà cả."

Cúi người xuống một chút, Bảnh tiếp:
"Có một điều nhờ cậy anh, con Sang, tuy nó nóng nảy mà tính tình tốt

lắm. Giận thì như đào đất đổ đi, nhưng qua cơn rồi thì quên tiệt. Nó có
giọng hát khá lắm, anh giúp tôi, huấn luyện cho nó thành ca sĩ. Kệ nó, miễn
là nó thành ca sĩ, còn anh muốn làm gì nó thì làm, nó chẳng bắt anh ràng
buộc gì đâu. Mình cứ "sòng phẳng" với nhau vậy, nhé."

Lúc tiễn khách, đóng cửa, Bảnh dặn theo:
"Nhớ nhé. Cứ như bình thường, tuần sau trở lại."
Bảnh trở vào, gọi em. Con Sang mặt mày đã ráo hoảnh, thay quần áo

khác, ngúng ngúng nguẩy nguẩy:

"Kêu người ta có gì nữa đây? Khỉ. Không làm gì, đánh người ta."
"Bỏ tiếng người ta đi. Hỗn."
"Nó hiếp em mà anh còn bênh nó "nà" sao?"
"Thôi đi, đừng già mồm nữa. Mày không hiếp nó thì thôi, nó hiếp được

mày? Bỏ chuyện đó đi. Tao đã nói rồi, gửi mày cho nó dạy hát. Trong Nam
này nghề ca sĩ kiếm lắm tiền, mày biết không?"

"Nhưng em xấu xí thế "lày"..."
"Mày phải tập giọng lại, không nói giọng như thế, quê lắm. Mày đừng

sợ, làm ca sĩ rồi, đi sửa lại sắc đẹp cho coi được là "hốt của" rồi. Mày mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.