ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 410

làm ca sĩ khối đứa nó mê, lúc đó đuổi đi không hết...."

"Thiệt không anh?"
"Sao không thiệt mày! Mày cứ để đó tao lo cho."
"Anh tốt quá, nếu chị ấy mà được như một phần của anh...."
Bảnh nhíu mày:
"Mày đừng có già mồm quá, phải biết chìu chị mày một tí cho qua đi,

mày biết, bà là nồi cơm của cả nhà mình đó. Còn nữa, đối với thằng Bạc,
mày cũng đừng quá lắm."

"Em làm gì mà quá!"
"Còn không quá nữa. Mấy chuyện đó, từ từ nó đến, mày làm gì mà "khẩn

trương" thế."

"Tại nó thấy em ở nhà một mình, làm ẩu."
"Nó làm ẩu hay mày làm ẩu? Không nhắc nữa nghe chưa. Cũng đừng nói

gì cho chị dâu mày, sinh chuyện lắm. Bà cũng đang nghịch với tao, chỉ chờ
có cái mẩy là khẩy ra bằng cái thúng. Cứ để tao lo, mày thích thằng nhạc sĩ
đó phải không? Kiến trong miệng chén có bò đi đâu mà sợ, tao nói xong là
xong."

"Anh giỏi thiệt."
Sang mỉm cười, đuôi mắt lá răm như dài thêm ra.

° ° °

Sau cơn hú hồn, nhạc sĩ Bạc ngồi trên chiếc ghế đá ở công viên, đúng

chiếc ghế đá "giường nhà" của con Quê lúc đêm tối.

Lòng anh như cuộn tơ vò, tuy anh thoát hiểm lần này nhưng hậu quả lan

lây qua những ngày tới còn nguy hiểm hơn. Còn có nửa gói thuốc lá "Hoa
Mai", thứ thuốc rẻ tiền, đắng nghét, anh hút hết điều này tới điếu khác. Anh
nhìn thấy chị Bảy cà tong từ vòm cây "mái nhà" của chị đi ra, ngang qua
anh rồi xuống đường. Tự nhiên anh nhớ tới con Lê, hồi còn sống con Lê tốt
với anh quá. Thỉnh thoảng đi uống cà phê hay nhờ anh chở đi công việc
bằng xe đạp, chưa bao giờ con Lê có một cử chỉ xuồng xã với anh. Còn
nữa, chính nó đã đem thân cho tên Hóa bảo vệ dày vò để đổi cho anh một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.