ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 43

"Biết chớ sao không biết. Mấy bữa trước con Ngọc Trinh kể bà ngoại nó

có kêu nó hỏi chuyện, nó sợ má nó đánh không dám nói."

Bảnh đáng lô tô trong bụng. Nhưng đêm mò vô, nựng nịu nâng niu bà

chủ, không nghe bà chủ nói gì. Bảnh dò đường:

"Sao bữa nay không vui? Có gì lo à?"
"Việc của tao, mày đừng hỏi."
Lại vẫn mày tao, chưa đổi được cách xưng hô. Vậy mà lúc "tác chiến" thì

như sắp chết đến nơi, kêu anh, kêu cưng náo loạn...

"Thấy mình không vui, làm sao tui vui...?"
Một cái tát đánh bốp vào mặt Bảnh:
"Mày đừng quen miệng như vậy nghe chưa. Khổ quá..."
Bà Ngọc Hoa nằm quay lưng. Nó nâng niu hoài bà cũng như cục đá.

Chuyện gì mà quan trọng tới cái thân thể đầy mỡ dễ rán của bà lại nguội
ngắt? Thằng Bảnh này biết cách làm cho bà chủ quên buồn mà.

Đúng là có công mài sắt có ngày nên kim...Quá nửa đêm đâu lại vào đó

như thường lệ. Bảnh vừa ôm ấp vừa hỏi:

"Có chuyện gì thì cũng cho tôi chia xẻ với, đi, nói đi..."
"Bảnh có hứa với tôi một chuyện không?"
"Chuyện gì tui cũng hứa..."
"Nếu ông chủ về thì mọi chuyện như cũ nhé...Bảnh biết mà, tính ông chủ

nóng lắm..."

"Thì mày tao lại chớ gì...Mày ...cho tao..."
"Ôi, quỷ, Bảnh, Bảnh...Bỏ ra...bỏ ra không?"
"Không bỏ...không..."
Miệng nói không nhưng tay Bảnh lại đẩy bà Ngọc Hoa dang ra. Hắn ngồi

dậy thở dài:

"Được, tui nghe lời bà...từ nay..."
Hắn lắc đầu, làm bộ như đang tự chống chỏi dữ dội lắm. Từ từ đứng dậy,

đi từng bước ra khỏi phòng bà chủ.

"Bảnh...Bảnh... Ê, mày không được đi."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.