ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 430

CHƯƠNG

15

C

hị Bảy cà tong đột nhiên như một người nào khác. Chị không đùa

giỡn, nói trây trua như trước. Cũng không cờ bạc, xí xọn sơn móng tay, uốn
tóc, son phấn se sua. Cũng không có thì giờ rỗi rãi để ngồi sầu thương đứa
con gái bị chết thảm, đứa con trai bị bắt đi cải tạo ở tận trại Đồng Phú 1.
Chị cố gắng kiếm công ăn việc làm, dịp may, được giúp việc cho một nhà
cán. Cũng là nghề đi ở đợ mà thôi, nhưng cách mạng không có chữ nghĩa
"con ở", mà là "phụ việc". Nói là phụ nhưng mỗi ngày tám tiếng, từ trong
ra ngoài, việc nặng việc nhẹ chị gính hết. Về tới "ổ" thì đèn đường đã đỏ, lo
cơm nước cho thằng Tửng ăn xong, coi như trãi chiếu mà nằm. Mệt hết
biết!

Cũng không thể bỏ bê mấy người ở trong tù. Đó là Long Tân Định và

thằng Hai Nuôi. Long Tân Định, nghe đâu sắp mãn tù vì có chỗ "chạy" ăn
chắc lắm. Người nhà có tiền và kiếm ra đường dây. Còn chị, dù đường dây
chằng chịt trước mặt cũng chỉ giương mắt mà ngó, có chút tiền dành dụm
đã lo thăm nuôi hết rồi. Con Nết, tuy giang hồ nhưng cũng có tình có nghĩa
lắm. Không lần nào đi nuôi mà nó không phụ thứ này thứ nọ. Bữa nay, nó
tìm gặp chị Bảy cà tong, đề nghị:

"Tuần này để tui đi lên trển thăm ảnh, nghe."
"Mày làm sao lo giấy tờ mà đi?"
Con Nết cười khỉnh:
"Tờ giấy có mặt bác Hồ lo. Có nó là có hết. Vậy chớ dì có hộ khẩu

không nà, mà cũng có giấy đi thăm nuôi."

"Bởi mới mất tiền mua. Mồ tổ cha nó, tí gì cũng tiền, ăn đến cả đáy quần

của người ta."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.