ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 490

"Tao bị lừa bởi tao ngu. Thôi, mày giận thì giết tao đi. Tao cũng không

muốn sống nữa."

Lúc đó con Đuông nói thật. Nhưng Tám càng giận điên lên:
"Chết à. Tao cũng muốn đập chết mày đây. Đồ con heo. Đứa nào, nói đi."
"Tao bị "bề"."
"Ha, chuyện xấu xa như vậy mà mày nói như chuyện đi ăn, đi chơi, bộ

mày sướng lắm hả?"

"Mày đừng chửi tao nữa. Tao sướng hay khổ mày biết mà. Đến mày mà

cũng còn... chửi tao thì tao biết sống với ai."

Nước mắt đã ứa ra giòng. Tám Địa Ngục đập tay vào đầu:
"Tao à. Tao cũng chết đi. Chết đi. Chết cho rồi...Còn mày..."
Nó nhấc con Đuông lên, ném vào phòng tắm.
"Mày tắm đi. Tắm đi..."
Cánh cửa phòng tắm động lại. Rồi cánh cửa phòng ngoài đánh cái rầm.

Tám Địa Ngục bỏ đi xuống đường. Con Đuông đứng chết trân trong phòng
tắm, rồi nó mở vòi nước hết tốc độ. Nước dội ào ào và nó khóc, nó gào lên.

Lúc nó ra khỏi phòng tắm đã hai giờ rưởi. Nó thay quần áo, mặc thêm

cái áo len rồi cũng mở cửa xuống đường. Nó cứ bước đi theo chân muốn.
Cuối cùng, nó đứng trước công viên. Không có bọn thằng Lai ở đây. Con
Quê đang ngủ, phơi cái bụng bầu trong sương đêm, còn thằng Bò nằm sấp
như hình dáng một con chó, cũng ngủ say mèm. Nó đi nữa, lên nhà thờ,
không gặp, nó xuống bờ sông.

Trong một lùm cây kín đáo thằng Lai đang ngủ quay, rãi rác xung quanh

mấy đứa trong nhóm của nó, nằm co ro vì lạnh. Con Quynh vắt chân lên
mình thằng Lai, nhoài nửa thân ra khỏi tấm chăn. Nó quỳ xuống, gỡ cái
chân của con Quynh ra khỏi người thằng Lai, xích con Quynh qua một bên
rồi đắp chăn cho bạn. Nó nằm xuống bên cạnh thằng Lai, vòng tay ôm lấy
cái lưng trần mà nó nhớ rất rõ là lấm chấm đầy tàn nhang.

Thằng Lai trở mình, đụng phải người con Đuông. Những vết cào xước,

vết bầm bị động, như dao chích làm nó đau đớn nhăn mặt. Rồi cố gắng, nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.