ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 72

Bà chủ khóc nữa. Hắn biết cách dỗ bà. Cúi xuống hắn cạ cạ bộ râu lởm

chởm lên mặt, lên môi bà.

"Giờ khóc cũng vô ích. Tụi mình nên bình tỉnh tính công việc.

Nếu...cưng muốn, tui sẽ đi chỗ khác, không bao giờ gặp cưng nữa..Biết là
tui sẽ đau khổ lắm, nhưng để cho cưng trọn tình trọn nghĩa, bất quá tui hy
sinh..."

"Cái gì hy sinh. Không đi đâu hết."
Bảnh nương theo lời:
"Vâng. Tui có thể nhẫn nhục, trở về vị trí của mình, nếu cưng muốn. Xa

cưng, tui khó...sống được."

Chớp mắt mấy cái, cũng có tí nuớc mắt ứa ra. Bà chủ Ngọc Hoa, tính

tình bất nhất vậy, mà cũng bị Bảnh làm cho lòng mềm èo:

"Biết tính sao đây hả ông trời. Nhưng tôi đã hứa không bỏ Bảnh mà."
Hắn biết lúc nào có thể đem ngón nghề ra. Hắn tha thiết cúi hôn chân bà

chủ:

"Cám ơn "bà chủ" của em. Cám ơn, cám ơn..."
Và từ dưới gan bàn chân, hắn hôn dần lên, tới tấp. Chỉ có như thế, bà chủ

của hắn mới khuây lấp được mối lo cánh cánh trong lòng. Lúc chồm lên,
hắn ăn liền ba bốn cái tát, giọng bà chủ rít lên:Tiên nhân mày, mày làm khổ
bà, làm khổ bà..."

"Cho khổ luôn, này khổ, khổ..."
Hắn hung dữ như một con sói vật mồi. Hắn biết, làm cách nào cho bà

chủ la hét lên, cuống quít như con mẹ điên, và đã có lần chấp tay lạy hắn.
Chắc chắn về mặt này, hắn bỏ xa ông chủ. Nhiều lần bà chủ đã thố lộ
chuyện phòng the. Ông chủ tuy to lớn như con voi, mà đầu to đít teo, chả
"nhằm nhò" gì với bà hết. Không còn cách nào hơn để dành phần thắng về
mình. Nhất định phải cho được, đây là ván bài sinh tử cứu mẹ cứu em đang
từng ngày ăn cháo chờ đợi ở miền Bắc.

Bảnh không rời bà chủ nữa. hết than thở đến khóc lóc, đến làm tình. Thời

gian ngắn ngủi này là cơ hội duy nhất để hắn kéo được bà chủ về phe mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.