ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 74

"Ông chủ ơi, bà bịnh nằm trên lầu, cháu vừa cạo gió cho bà, gió dữ lắm,

bầm đen à..."

Cả cầu thang, ông chủ nhảy có ba bước. Tự nhiên Bảnh thấy cái cổ mình

như bị gảy, khó ngước mặt lên quá.

Chỉ một chốc, đã có mấy cái mặt lấp ló đứng ngoài cửa nhìn vô. Họ tò

mò muốn biết cảnh ông chủ về diễn ra sao, và bà chủ xử sự với "thằng đầy
tớ" như thế nào. Không ai thấy gì hết, ngoài Bảnh, vẫn lo chăm chỉ bán
hàng. Cô gái bán phụ thì ngồi quầy, thấy mọi người ngấp nghé, cô nhìn
Bảnh nở một nụ cười bâng quơ.

Cánh cửa phía sau đường hẻm mở ra, chị Mùi tươi cười nói với mấy chị

buôn bán ve chai:

"Ổng về rồi đó."
"Bà có vui vẻ không?"
"Biết đâu. Thấy nằm vùi trên lầu, kêu đau, biểu cạo gió thì cạo. D M, bà

bấy người ra."

Chị ghé tai cô gái đi mua rao hàng ve chai, giấy vụn, nói gì đó mà hai

mắt cô ta long lên:

"Dâm quá hén. Dễ sợ."
Hai cô tiểu thư chạy rần rần xuống:
"Chị Mùi, thay áo cho tụi em. Tụi em đi ăn với ba."
"Mẹ có đi không?"
"Mẹ bệnh, ba mua về cho mẹ ăn."
"Ba về, mẹ mừng không?"
Con em láu táu:
"Mừng, mẹ khóc quá là khóc. Ba dỗ mẹ xong rồi."
Đại tiểu thư cắn môi, mặt lì ra. Không ai hiểu cô bé đang nghĩ gì. Ông

chủ đã thay áo mới khác, đi xuống, đứng nghinh ngang trước cửa, như cho
mọi người biết ông đã có mặt ở đây, tù đày thời gian qua chỉ là một tai nạn
nhỏ kiểu anh hùng mắc họa mà thôi. Ông vỗ vai thằng đầy tớ trung thành,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.