ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 76

vô, cái mặt nhăn nhó đau khổ. Nhưng nó bỏ đi vì không thấy Bảnh đâu nữa.

Lợi dụng ông chủ vừa ra khỏi nhà, Bảnh lén lên lầu. Hắn gõ cửa, nhưng

cửa gài bên trong. Hắn nhỏ giọng:

"Bà... Hoa, Hoa..."
"Cút cha mày đi...."
"Hoa, đừng vậy, tôi muốn biết..."
"Biết tiên sư mày. Bảo đi. Đi ngay."
Bảnh rầu rĩ đi xuống, hai vai nó so lên gồng một gánh nặng lo âu. Xuống

nhà dưới, thấy cái mặt chị Mùi tơn tơn, hớn ha hớn hở. Tưởng thuyền sẽ về
bến cũ chăng? Đang rầu mà thấy cái mặt bà Mùi tức lộn ruột. Thằng này,
tàu đã nhổ neo là đi luôn, sống chết gì cũng như kẻ vượt biên tìm tự do vậy.
Ba đời ở đợ rồi, giờ đây "đổi đời" mà. Bọn chó má còn lên làm người,
huống gì hắn, trời cho một khuôn mặt trắng trẻo dễ coi, cái miệng không hề
thoa "ngãi nói" mà hễ nói, dám cá kiến trong lỗ cũng chui ra hết.

"Này ông Bảnh, xuống ăn miếng cơm đi, đồ ăn biểu nấu ê hề rồi ruồi

bâu, uổng hông."

"Tôi chẳng muốn ăn."
"Ha! No rồi hén. Ừa, biết no rồi, no từ chiều hôm qua tới giờ kia."
"Chị nói gì thế?"
Bảnh gắt. Con mẹ này không chừng "vén màn coi lén" cũng nên. Nhưng

mặt hắn cũng dày hơn da trâu rồi.

"Nói vậy mà không biết sao còn hỏi. Thì ăn no."
Hắn thấy không nên găng với chị ta nữa.
"Thì tôi no thiệt. Chị Mùi ăn đi, đừng chờ. Khi nào đói tôi ăn."
Lạ không? Mắc chứng gì mà dịu dàng quá vậy. Chị Mùi đúng là một

người đàn bà nhẹ dạ mà, đâu phải tới tuổi này chị mới nhẹ dạ đâu. Từ hồi
làm nghề đi ở, nhà nào có đàn ông, khi cần "cơm nguội" đêm hôm cũng tìm
chị. Nhẹ dạ nhưng ưa dấm dẳng:

"Ai thèm chờ. Ở đó mà ham, cái thứ người được trống phụ kèn, được

chuông phụ mõ được đèn phụ trăng...Cái thứ có mới nới cũ, cái thứ..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.