ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 79

" Em bịnh. Bởi vậy mới nhờ mẹ cho lính đi đón anh. Đón từ sáng sao

anh về trể vậy?"

"Anh về bên "dượng" tắm rửa ăn sáng, "dượng" mới cho xe đưa qua

đây."

"Dượng nói gì không?"
"Không, "dượng" vui lắm. Có cả bà ngoại mấy đứa nữa, bà ngoại nói em

nghe mừng quá, nằm rẹp luôn."

Bà ho lên mấy tiếng, đưa tay chặn ngực. Không còn giọt nước mắt nào

nữa đâu. Bà cũng không thể đóng kịch, nên cứ nằm ỳ ra một đống.

Mớ quần áo được gỡ ra lần lần, những chiếc hôn của ông bắt đầu ấm

nóng, thì bỗng dưng nguội ngắt:

"Cái gì đây, vết gì đây nhỉ, ..sao bầm...sao bầm ở đây...ở đây...đây... Hả?

Sao ở đây? Ai cắn....ai cắn bà? Trời ơi."

Buông bà ra ông ngồi rột dậy, ôm đầu, miệng không ngớt rên la:
"Trời ơi! Sao như thế? Hả? Sao như thế...như thế? Sao...Tại sao?".
Hàm răng của ông ghê lên, muốn cắn cho nát thây con đàn bà. Con dâm

phụ. Nó muốn vậy. Tự nó muốn vậy mà. Ông cúi xuống, hàm răng nghiến
mạnh lại trên miếng thịt mềm. Bà rú lên:

" Bỏ ra. Bỏ ra. Trời ơi..."
Tóc ông bị xoáy chặt, giựt mạnh lên. Một tiếng kêu thất thanh nữa. Bà

vùng dậy, xông vào ông cào cấu:

"Mày giết tao đi. Giết tao đi."
Làm sao đồng chí Trường Sơn dám đụng một sợi lông chân của con gái

nuôi chủ tịch nước, con ghẻ của một tướng vùng. Vừa mới ở tù ra, có bị
thân bại danh liệt không là ăn thua phải ăn ở cho "phải đạo" lúc này. Bà
ngoại xấp nhỏ mà nói một tiếng, thì lon gáo gì cũng sạch bách hết, còn thê
thảm hơn mấy ông đại tá về hưu nữa. Ông gỡ tay bà ra:

"Xin lỗi. Xin lỗi em."
Bà không cào cấu nữa mà nằm vật xuống giường. U uất hạ dần vì bà đã

khóc được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.