ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 95

"Bởi...ha,việt cộng nó vậy..."
"Bà muốn đi cải tạo không? Nghèo đi ở thì giữ phận đi ở...thôi, hổng nói

chuyện người ta."

*(tiếp theo).
Dì Phành này quả là người không có tính lắm chuyện. Được có một góc

ngồi bán thuốc lá, coi như lưng nồi cơm cho gia đình, có ngu mới làm cho
nó đổ đi. Con đường đầy ngoại quốc qua về, nghiêng ngửa bốn phía, đâu
cũng có cớm. Nhưng cái chị Mùi này, sao mà dai như đĩa...

"Thấy thương hông...cha con người ta mà nở chặt cái phựt, sao mà ác

đức ác nhơn..."

Còn lâu mới ra đón hai tiểu thư, chị Mùi thấy dì Phành này miệng câm

như hến, đành trở vô nhà. Giọng bà chủ oang oang như chuông đồng:

"Tụi nó đâu?"
"Dạ thưa bà, ông nói là dẫn hai cô đi ăn kem, một lát trả lại."
Không biết sao cái miệng chị cứ phun ra, không can nổi:
"Thấy thương lắm bà, thấy ông ốm nhom mà buồn..."
"Câm mồm. Không ai hỏi chị."
"Dạ"
Trước khi lui xuống bếp, chị Mùi thấy cặp mắt Bảnh nhìn chị, như muốn

ăn tươi nuốt sống chị vậy. Ông trời có mắt không? Sao mà để cho súc vật
lên làm người? Không lẽ ông trời đui?

Chị muốn đấm ngực mà kêu. Đâu có ai ngu hơn chị. Cứ rí rấm rầm rì,

ton hót ngọt xớt, cả số tiền thắt lưng buộc bụng của chị cũng đã chui qua
hết ông Bảnh. Thế thì bắt thang mà hỏi ông trời...đem tiền cho giai...thì
cũng như cho gái vậy, đâu có đòi được. Biết làm gì, chỉ tức ứa nước mắt.

Nắng chiều đang dần tắt. Quán bắt đầu đông. Bảnh thấy "bà chủ" mặt

mày ủ dột, ngồi lì trên ghế quầy. Hắn tới đứng đằng sau lưng, vòng tay qua
eo bà, không nói. Bà chủ Ngọc Hoa gượng cười, thật ra bà cũng có một
chút chạnh lòng khi nghe con ở tả về người chồng cũ. Đã một hai lần bà
khóc, nói với mẹ và dượng, không muốn cho "ông ta" về thăm con, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.