ĐƯỜNG TỰ DO - SÀI GÒN - Trang 96

ông dượng lắc đầu: " Không được, không làm chuyện ác nhơn đó được."
Bà muốn dứt hẳn, còn dây dưa, lòng vẫn còn không yên. "Nếu con muốn,
giao hết hai đứa nhỏ cho nó". "Không". Bà đã chồm lên, quyết liệt phản
đối...

Bà đã mê muội "thằng ở" này vì cái bộ mặt dễ coi này thôi sao? Không,

nhiều thứ lắm, trình độ, con người, sao mà nó ăn khớp với bà quá. Người ta
nói phú quí sinh lễ nghĩa, nhiều lúc bà nghĩ không ra về cái nguồn gốc năm
cha bảy mẹ của mình, đâu có gì là vẻ vang, mà sao, càng ngày càng được
nâng lên. Sống bên cạnh Bảnh, cuộc đời có tầm thường mà thật là đơn giản.
Có thể hắn đang lo, sợ bà có nghĩ đi rồi nghĩ lại không? Coi con mắt hắn
nhìn bà thì biết. Bà cầm chặt tay hắn để hắn yên lòng. Bảnh gật khẽ đầu,
bóp nhẹ tay Ngọc Hoa, rồi hăng hái phục vụ khách hàng.

Cũng tới hai tiếng đồng hồ sau chị Mùi mới đón được hai tiểu thư. Vẫn ở

sạp bán thuốc lá dì Phành. Quà bánh đầy tay, hai tiểu thư coi bộ hớn hở
quá. Các cô còn vít đầu người cha xuống hôn hít thương yêu. Đại tiểu thư
cầm chặt tay cha không chịu buông trong khi nhị tiểu thư muốn đem quà
bánh về khoe với mẹ.

"Tuần tới ba thăm nữa nghe ba."
Đại tiểu thư sa sầm mặt xuống. Người cha dỗ:
"Con có vui ba mới về."
"Thì con vui rồi đây. Con cười đây."
Tội nghiệp cô bé cười mà miệng méo xẹo. Chị Mùi lại rơi nước mắt, thôi

thì đưa tay áo chùi quẹt lia chia. Dì Phành làm như không muốn nhìn cái
cảnh này, điềm nhiên sắp đi sắp lại mấy gói thuốc lá.

"Hồi đó tôi còn thiếu dì tiền thuốc không?"
"Không, không thiếu gì hết ông."
Dì Phành nhìn ông Trường Sơn, nụ cười hiền hậu.
"Thôi chị Mùi đưa em về dùm tui."
"Dạ".
Chị Mùi lại đưa tay áo chùi lệ nữa...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.