ĐƯỜNG VỀ - Trang 10

Quy Hiểu ngồi trong phòng nghỉ đơn sơ của trạm xăng, kính thủy tinh

phủ đầy hơi nước, bên ngoài, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng.

“Người ta giữa đêm ôm vợ, mấy người chúng ta lại phải ôm tay lái giữa

đêm”. Hai lái xe tải chở hàng đứng phàn nàn, “Đêm nay tuyết rơi nhiều đấy,
mai đường trơn lắm cho xem”.

Cô ngồi đây hơn nửa tiếng đồng hồ cũng không chịu thêm được nữa,

đứng dậy đẩy cửa gỗ phòng nghỉ ra, đi tới bậc thang phủ đầy những tuyết.

Anh có đến không?

Cổ áo bộ đồ chống rét màu đen kéo đến dưới chóp mũi.

“Bạn cô sẽ tới sao?” Sau lưng, Tiểu Thái cũng chạy theo run rẩy hỏi.

“Có lẽ thế”. Quy Hiểu không xác định.

Cuộc điện thoại vừa rồi cô nói năng rất lộn xộn, bên kia hỏi địa chỉ xong

thì tắt.

Cô đợi tới mức chân thành gỗ rồi mà vẫn nuôi hi vọng cuối cùng, nhìn ra

ngoài cửa lớn. Lại thêm nửa tiếng nữa, đầu ngón tay không còn tri giác,
muốn vào trong nhưng lại không cam lòng. Lúc Tiểu Thái chạy đến lần thứ
tư, ánh đèn xe trắng nhạt chiếu vào từ màn tuyết, chiếc xe việt dã phủ đầy
tuyết chạy tới, không vòng lại mà dựng thẳng trước bậc thang.

Nửa cửa sổ ghế lái hạ xuống, người trên ghế lái nặng nề trong bộ trang

phục chiến đấu cảnh giới đặc biệt bằng vải bông màu đen, đội mũ cùng
màu, trong bóng đêm, gương mặt không nhìn rõ, cô chỉ biết đó là anh.

“Lên xe”.

Đây là câu nói đầu tiên sau hai năm không gặp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.