ĐƯỜNG VỀ - Trang 100

năm trong nghề lính, chắc sẽ không có thời gian mà chú ý mấy thứ này.

Quả nhiên, Lộ Viêm Thần không chút hoài nghi, anh rút trong ví ra năm

sáu tờ tiền giấy màu hồng, sau đó lại đổi chủ ý, rút hết mấy tờ tiền đỏ một
trăm đồng ra đưa cho cô: “Cả tiền quần áo của Tần Tiểu Nam nữa, mấy
ngày qua ở lại nhà của cô, làm phiền cô rồi”.

“Không cần phải rõ ràng vậy đâu”. Cô rút tượng trưng hai tờ: “Lúc ở làng

Erlian anh cũng giúp em không ít mà”.

Người bên ngoài chờ lâu mà không thấy Lộ Viêm Thần đáp trả, có lẽ

không còn kiên nhẫn nữa, nên chủ động mở cửa ra.

“Gọi sao anh không ra, có khách à?”

Quy Hiểu quay đầu lại, chạm vào gương mặt đó – là Triệu Mẫn San. Mái

đóc đen dài xõa trên vai, chiếc áo vải bông màu đen và khăn quàng cổ cùng
màu, đơn giản mà đẹp mắt. Chủ yếu cũng là do người đẹp, nên mặc bộ đồ
nào cũng sẽ ổn hết thôi.

Hai người nhìn nhau, Triệu Mẫn San cũng có vẻ ngạc nhiên: “Cô là…

Quy Hiểu? Còn nhớ tôi không, Triệu Mẫn San lớp hai”.

Quy Hiểu “Ừ” một tiếng: “Cô không khác gì nhiều, vẫn xinh đẹp như

thế”.

Năm đó trong khóa họ hai người nổi tiếng nhất là Quy Hiểu và Triệu

Mẫn San: Một người có bạn là đại ca đại tỷ giang hồ, khiến cho người ta
không ai dám chọc, một người nổi tiếng là vì xinh xắn dễ thương, sau khi
vào cấp hai lại càng trổ mã, mấy nam sinh ở thôn phụ cận cũng chạy tới
theo đuổi, mấy lần chặn đường cô nàng xinh đẹp này.

Triệu Mẫn San cười khẽ: “Cô mới xinh đấy, chút nữa đã không nhận ra

rồi. Hóa ra bạn của Lộ Thần là cô hả? Trùng hợp ghê, mẹ Lộ nói hôm nay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.