ĐƯỜNG VỀ - Trang 104

Thấy Lộ Viêm Thần vẫn nhìn chằm chằm túi hành lý kia, cô cũng liếc

mắt nhìn sang, rồi giật mình cảm thán: “Chiến hữu của anh có tiền ghê nhỉ,
mua cho con cái túi đắt thế? Lần trước bác gái em đi Đài Loan, em cũng
muốn bác mua cho một cái, nhưng thấy hơn bảy ngàn nên không mua nổi”.

Nói xong cô lại cảm khái tiếp, người với người quả là không so sánh

được.

Triệu Mẫn San nói cả buổi, Lộ Viêm Thần cũng không đáp lại nửa chữ,

cô ngượng ngùng cầm hai ly nước rồi rót cho mình và Tần Tiểu Nam, đưa
tới trước mặt cậu: “Cháu muốn đến Bắc Kinh học à? Cha mẹ cháu đâu?
Cũng tới sao?

Trong lòng Tần Tiểu Nam giờ chỉ toàn là mấy câu nói giữa Quy Hiểu và

Lộ Viêm Thần, tự nhiên lại muốn khóc, đúng, là muốn khóc.

Người lớn thì lơ cô, giờ đến đứa con nít cũng thế, nhiệt tình ngập tràn của

Triệu Mẫn San giờ bị dập tắt hơn phân nửa.

Giờ cô nghĩ lại, người đàn ông này gặp ai cũng một dạng hững hờ thế rồi.

Cô nhớ hồi tiểu học đã nghe đến tên Lộ Thần, sau khi lên cấp hai có

không ít tên côn đồ chặn đường cô tan học. Đối với cô mà nói chuyện này
cũng chẳng phải gì to tát, dù sao cũng có thể thoát thân. Lần đó Hải Đông
giải vây cho cô, bên cạnh Hải Đông chính là Lộ Thần tiếng tăm lừng lẫy.

Thời buổi đó làm gì có từ phú nhị đại, nhưng mọi người đều biết nhà Lộ

Thần có tiền, người lại cao ráo đẹp trai, nhà mẹ là bộ đội, tóm lại là một
người mà đứa con gái nào nghe được cũng thấy rung rinh.

Nhưng mà Lộ Viêm Thần lớn hơn cô nhiều, chẳng có con đường nào tiếp

cận. Khi đó Triệu Mẫn San cũng là một người nổi tiếng, cô thích người
khác vây quanh, được người ta theo đuổi, nhưng với mấy nam sinh đó cô lại
không hề có chút tình cảm nào. Từ khi học cấp hai, anh và Hải Đông lại rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.