ĐƯỜNG VỀ - Trang 116

Mạnh Tiểu Sam thấy cô như vậy cũng đoán ra nguyên nhân là vì chuyện

lúc trưa mình nói, Quy Hiểu không còn là Quy Hiểu trước kia, tình cảm là
tình cảm, cuộc sống là cuộc sống, phân chia quá rõ ràng. Giờ không hiểu rõ
thì có lẽ cả đời cũng không rõ được, thế rồi lại thất bại trên phương diện
tình cảm. Mạnh Tiểu Sam nắm lấy cổ tay cô: “Nhân đa nhãn tạp*, từ hôn
chắc chắn sẽ phiền phức lắm. Hai người có gì muốn nói thì nói ở nhà chị đi,
chị gọi anh ấy vào”.

*nhiều người nhiều ý

Hôm nay tâm tình Quy Hiểu đã lên xuống quá lớn rồi, đáy mắt đầy vẻ

luống cuống: “Em muốn nói gì chứ? Em còn chưa chuẩn bị xong?”

“Nói cái gì à?” Mạnh Tiểu Sam buồn cười, “Chị nói cho em biết nhé Quy

Hiểu, không phải chị gọi anh ấy tới đâu. Là anh ấy đủ thông minh, thấy có
một chiếc xe bỏ lại chỗ kênh đào, hỏi Hải Đông xem biển số của ai, cho nên
đoán được em đang ở với chị. Vì thế em chẳng cần nói gì hết, xem anh ấy
nói gì là được”.

Mạnh Tiểu Sam vỗ vỗ sau lưng cô, để cho cô chờ trong phòng rồi đi ra

ngoài dẫn Lộ Viêm Thần vào theo.

Quy Hiểu dựa vào bàn bi-a, nhìn anh đi ngang qua hai tấm cửa sắt lớn

màu xanh lá đậm, con chó trong nhà mặc dù chưa đổi, nhưng khi thấy một
người đàn ông xa lạ đi vào thì vẫn sủa ầm sủa ĩ. Lộ Viêm Thần nghiêng đầu
nhận ra con chó bốn chân trắng kia, thấp giọng gọi tên nó.

Con chó săn lớn sủa thêm hai tiếng nữa rồi ư ư nằm xuống. Năm đó khi

Lộ Viêm Thần nhìn thấy con chó này, nó chỉ mới mấy tháng tuổi, giờ vẫn
có thể nhận ra anh cũng là giỏi lắm rồi.

Quy Hiểu chắp tay sau lưng, ngón tay đặt xuôi theo cạnh bàn bi-a.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.