ĐƯỜNG VỀ - Trang 119

thể cứu vãn được thôi. Vì thế, khi Triệu Mẫn San nhìn thấy Lộ Viêm Thần
bước vào, ánh mắt vẫn mang theo vài phần hi vọng, người này sẽ là chồng
tương lai của mình.

Buổi sáng nhìn thấy anh có phần không thoải mái, cực kì mất tinh thần và

suy sụp.

Giờ thì ngược lại, thoải mái hơn không ít, cổ áo sơ mi trắng mở hai cúc,

hở một nửa xương quai xanh ra ngoài. Đầu đinh, vóc người cao cao, lưng
thẳng. Đương nhiên, Triệu Mẫn San không còn là một cô bé mới lớn nữa,
trong lòng vẫn còn cân nhắc đến chuyện đứa bé của chiến hữu bạn anh, còn
cả tính khí hay đánh người khi say rượu của cha Lộ Viêm Thần nữa.

Thằng bé thì chắc chắn không thể giữ lại, nếu muốn kết hôn thì phải tìm

cơ hội đưa nó về. Tự mình đưa đi cũng xem như là cho anh thể diện.

Còn về phần cha của Lộ Viêm Thần thì Triệu Mẫn San lại không sợ lắm.

Ông ta đến nhà mình uống rượu đã mấy chục năm, con gái thì bị gả cho một
người ngơ, bà của Lộ Viêm Thần bị tê liệt nên đã được đưa đến khu nhà cũ
do tổ tiên để lại ở quê nội, đưa cho hàng xóm ít tiền chăm sóc cho bà cụ tới
lúc qua đời, không cần phải quan tâm nhiều nữa. Cái loại trên thì bất hiếu
với cha mẹ, dưới thì không quan tâm con cái này thì có gì mà phải sợ.

Cùng lắm thì một dao cắt đứt, từ nay cả đời không qua lại với nhau.

Triệu Mẫn San còn đang tính toán bên này, Lộ Viêm Thần đã dừng lại

nhận lấy nửa chén rượu đế mà Tần Phong đưa tới, ngửa đầu uống cạn. Cha
Lộ tưởng thằng con lớn của mình muốn nể mặt mình mà tới đây, rượu đó là
để kính thân gia đấy, nào ngờ chén rượu trong tay Lộ Viêm Thần rơi xuống
bàn, anh nói thẳng: “Thưa các vị trưởng bối đang ngồi ở đây, xin thứ lỗi, tôi
muốn bỏ hôn sự này”.

Tim Triệu Mẫn San run lên, trầm lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.