ĐƯỜNG VỀ - Trang 133

trốn vào vai anh che hết nửa khuôn mặt, mặt vừa nóng vừa khô, xấu hổ
muốn chết. Giờ nghĩ lại, nếu lúc ấy Lộ Thần muốn làm chuyện gì thân mật
với mình, cứ lái xe chở cô rời đại viện là được, nhưng anh chưa từng làm gì
như thế.

Có một số việc, khi trưởng thành lớn lên rồi, nghĩ sâu hơn mới hiểu,

người bên cạnh mình, ai hơn ai kém, ai tốt ai hư.

Hai người cũng không có nhiều thời gian dừng lại ở sân bay, trước ba giờ

phải đến nơi hẹn trước.

Em họ là người rất hiểu chuyện, đã chuẩn bị hết quà cáp rồi, khi vào

thang máy còn dặn dò hai người họ: phải nói vài lời nịnh nọt, thêm cả vẻ
đau khổ nữa, tất nhiên là không thể thiếu việc tiếp lời, tóm lại là nếu muốn
chuyển trường cho con tới nơi tốt hơn, cửa giáo viên chủ nhiệm nhất định
phải suôn sẻ. Đứng bên ngoài cửa nhà giáo viên, em họ cô đưa tay gõ cửa.

Chưa được nửa phút sau, một cô gái dáng vẻ sinh viên mở cửa ra, nhìn

thấy mọi người thì lịch sự mỉm cười, mặt cứng đờ ra, có kinh ngạc, có
không tin nổi, rồi quay đầu gọi liền: “Mẹ, mẹ! Có người tìm. Anh rể, chị,
mau tới, có khách”.

Nói xong cũng khác khí mời họ mau vào, không cần đổi giày. Ánh mắt

nhấp nháy kia như có thiên ngôn vạn ngữ, cứ nhìn chằm chằm vào Lộ Viêm
Thần. Tất cả mọi người đều thấy không ổn, nhưng cũng không biết không
ổn ở đâu.

Vào phòng, mọi người ngồi xuống.

Hai chị em nói nhỏ, em gái còn không ngừng đẩy anh rể đeo mắt kinh

nhã nhặn kia. Chủ nhiệm lớn Tần Tiểu Nam là giáo viên nữ trên dưới năm
mươi, rất nghiêm túc, thấy người nhà không biết lễ phép như vậy thì cực kì
tức giận: “Mấy con làm cái gì đấy?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.