Bây giờ nghĩ lại thì hồi bé mình đúng là kiểu cách, sau rồi cô có hỏi mấy
người bên cạnh, mối tình đầu của họ cũng tìm chết làm sống như thế cả
thôi, tuổi càng bé càng giày vò nhau… Cứ trải nghiệm qua một lần, lại
giống như được sinh ra thêm lần nữa.
Lộ Viêm Thần cầm một lon sprite nhẹ nhàng đi đến gần xe cô, tùy tiện
uống thêm một hớp rồi nhìn xuyên qua tấm thủy tinh trong suốt đó.
Ánh sáng ngày đông chiếu rọi qua, lướt sang đường viền nửa tấm kính
mà cô đang hạ xuống, vì góc độ nên không nhìn thấy quá rõ ràng. Anh chỉ
có thể nhìn thấy lớp son môi trơn bóng nhẹ nhàng trên môi cô. Khi còn bé ở
bên nhau vẫn còn là học sinh, cô không có cơ hội tiếp xúc với mấy thứ này,
cho nên cứ để mộc như thế. Ngày hôm qua hôn cô, lúc mút mát làn môi
dưới, cảm giác ngọt ngào như thể quả anh đào.
Một chớp mắt thôi cũng khiến lòng anh xiêu xiêu rung động, không quen
rồi lại không quen, nhưng rốt cuộc anh cũng cảm nhận được sự khao khát
chân chính giữa nam và nữ mà lời nói không thể nào diễn tả.
Lộ Viêm Thần ngửa đầu uống hết phần thừa trong lon nước, hai ngón tay
bóp méo chiếc lon rồi đưa khuỷu tay vào khoảng hở cửa kính mà cô hạ mở,
thấp giọng nói: “Lái vào đi, kiểm tra xe cho em luôn”.
Quy Hiểu định khởi động lần nữa thì anh nói tiếp: “Xuống đi, để anh lái”.
Quy Hiểu cũng nhớ là anh khá quen tay, cho nên liền xuống giao xe lại
cho anh.
Từ cửa nhà xưởng vào bên trong là một đoạn đường ngắn, Quy Hiểu
cũng không lên xe lại nữa, cứ thế đi theo Lộ Viêm Thần đang lái tiến vào
trong.
Bác giữ cổng vẫn còn ấn tượng với cô gái này, ôm chiếc radio nhỏ đang
phát sóng ngồi rung đùi đắc ý, thò đầu nhìn qua cửa sổ xem náo nhiệt.