ĐƯỜNG VỀ - Trang 145

Trong lòng ông còn nghĩ, con trai lớn nhà họ Lộ từ khi về nhà lúc nào cũng
thấy ồn ào, đúng là xem mãi không hết… Bên kia vừa rối loạn từ hôn, bên
này đã có cô gái khác tìm tới cửa.

Cô gái này trước có ghé qua rồi? Ông càng nghĩ càng thấy thú vị, đóng

cửa sổ lại tiếp tục suy nghĩ cho bổ não.

Bây giờ vừa lúc qua năm, cũng là thời gian xưởng sửa xe bận rộn nhất.

Trong sân có mấy hàng xe chờ kiểm tra sửa chữa, sáu người sửa xe bên

cạnh được vây quanh bởi một nhóm người, đều là chủ xe của những chiếc
đưa đến đây sửa chữa, nghe cái này cái kia bị trục trặc, rồi lại cùng bàn bạc
quyết định và dự toán chi phí. Còn phải nói cho đối phương biết mùa xuân
đông khách lắm, phải đợi, có khách hàng chỉ bị mấy lỗi nhỏ, ví dụ như khi
dừng xe thì bị taxi quẹt vào, phun sơn lại là xong, nhưng vẫn phải chờ ít
nhất mười ngày trở lên, sắp bức bối đến muốn điên mà lại thấy Lộ Viêm
Thần lái thẳng xe vào xưởng, hắn kinh ngạc: “Ai đấy? Chúng ta còn phải
xếp hàng đó, sao hắn lại được vào đây? Mấy người mặc kệ à”.

Anh sửa xe xé hóa đơn rồi đưa vào tay đối phương: “Là con trai ông

chủ”.

Quy Hiểu đi ngang qua, nghe họ nói cô lại có một cảm giác tội lỗi vì tận

dụng quan hệ đầy khó hiểu.

Lúc đi vào, mấy chục thợ sửa xe trong xưởng đang bận bịu loay hoay đến

ngất trời, thấy một cô gái đi tới thì tò mò nhìn thêm mấy lần. Có người
trước kia đã gặp Quy Hiểu, có người chưa, họ thì thầm thảo luận một hồi,
nét cười càng thêm mờ ám và lộ liễu. Lộ Viêm Thần mười mấy năm không
quay lại, khi về lại có một cô gái trước tết sau tết chạy tới những hai lần, lần
trước hôn ước với đại mỹ nhân trấn trên vẫn còn thì không nói, chỉ là một
khúc nhạc đệm trôi qua không mấy thức thời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.