ĐƯỜNG VỀ - Trang 163

Cả nhà cậu họ là họ hàng đến nhờ nhà Lộ Viêm Thần kiếm cơm. Lộ

Viêm Thần nhớ tới những chuyện trước kia, có lẽ là khi ba bốn tuổi nhưng
đến bây giờ vẫn cực kì ấn tượng, chẳng hạn như lần đầu tiên anh bị cha
mình đánh là vào năm ba tuổi, đánh đến mức máu mũi ròng ròng khóc to
ầm ĩ, mợ họ đứng ngay bên cạnh nhưng chỉ ngăn cản tượng trưng. Sau đó
chính tay anh nghe được bà khuyên mẹ Lộ: “Gậy gộc sinh hiếu tử, không
đánh không ra hồn được, chồng mình là cả đời, nhà nào mà chẳng đánh con.
Không đánh là thành lưu manh đấy”.

Khi anh học đến trung học, câu mà người đàn bà này thích nói nhất chính

là: Khi còn bé lúc ba cháu đánh cháu, mợ cũng ngăn giúp không ít. Lộ Thần
à, cháu đừng quên mợ tốt với cháu thế nào,

Lộ Viêm Thần cũng chẳng bày ra sắc mặt gì vui vẻ, đôi mắt đến bảy phần

không tin.

Đối phương ngượng ngùng chắp tay sau lưng gọi hai cô bé phòng hành

chính ngoài cửa sắt nhỏ đi về, dạy dỗ hai câu, tiếng can của lão Cao, ý nói
Lộ Viêm Thần có khách, đừng la hét ở hành lang mà ồn ào, làm mấy người
siêng năng làm việc cũng không vừa ý. Quy Hiểu đâu phải con nít, cô nghe
hiểu những hàm ý phía sau, liếc sang nhìn anh.

Lộ Viêm Thần lấy một quả hạch đầu trên bệ cửa sổ, gõ vào góc tủ ba cái

làm bể vỏ ra, lột từng miếng vỏ to nhỏ không đều, rồi nhét nhân đào vào
miệng cô. Quy Hiểu ngồm ngoàm ăn, miệng đầy hương và vị, cô thò đầu
sang cũng lấy một quả hạch đào, học theo anh đập vỡ, đau đến cau mày:
“Anh làm sao thế? Đập mấy cái đã mở ra”.

Lộ Viêm Thần thấy cô như thế thì buồn cười, anh đập thêm một quả đưa

cô: “Dùng lực vừa phải, đứng để bị thương”.

Quy Hiểu không nhận miếng nhân đào đó, kéo bàn tay anh xuống lật lên

nhìn, vết chai cũng có nhưng không nhiều. Nhớ khi còn bé nhà một người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.