ĐƯỜNG VỀ - Trang 167

Cuối cùng, hình được đưa về.

Tình cảnh vô cùng kì lạ.

Quy Hiểu thấy mình cứ như đang vụng trộm vậy, nhận lấy khung hình

lồng ảnh mình mà Hải Kiếm Phong đưa. Đúng là lúc sơ trung, mùa hè, cô
mặc áo sơ mi tay ngắn, thắt chiếc khăn quàng đỏ.

Xe lái rời khỏi thôn, đường đất gập ghềnh xóc nảy, không đủ ánh sáng, cô

vẫn còn nhìn kĩ tấm hình trong tay, sờ thử gương mặt mình trong đó. Khi đó
nhỏ thật, mặt cũng nhọn, lật gương nhìn thử khuôn mặt mình bây giờ. Khác
xa thuở thiếu thời.

“Sao cậu ấy lại có hình của em?”

Quy Hiểu lắc đầu: “Em không biết, hình như hình này là thầy chụp. Chắc

cậu ấy xin thầy…”

Trên đường đoàn hợp xướng đi tranh giải? Hình như là vậy…

Đối diện có một chiếc xe chở hàng lướt qua, ánh đèn khiến cho Lộ Viêm

Thần bất giác nheo mắt lại: “Rất có lòng”.

Cô thức thời úp ngược khung hình lên đùi mình, không dám nhìn thêm

nữa.

Bên trái đường xe là sông đào, bên phải nhìn ra ngoài là cánh đồng ruộng

lớn.

Giữa ban đêm là một màu xanh đen, lành lạnh.

Giữa cánh đồng có phủ một lớp màng nilon màu trắng, cách không xa lại

có cục gạch hoặc gậy sắt màu đen đè lên, trắng đến vô cùng, càng nhìn càng
thấy xa xa, mơ hồ còn có thể thấy một hàng cây sau đó. Lúc Quy Hiểu mới
quen Mạnh Tiểu Sam và Hải Đông, họ cũng từng đạp xe đi ngang qua nơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.