ĐƯỜNG VỀ - Trang 183

“Hình như là bắt đầu từ năm trước, bạn gái anh ấy bị bệnh, sau khi biết

bệnh thì chị không muốn đăng kí kết hôn vì sợ liên lụy tới anh. Anh ấy cứ
tổ chức hôn lễ, sống chết muốn cưới người ta về”. Quy Hiểu nhìn ra ngoài
cửa sổ, uống nước cho trơn giọng, “Đời người đổi thay, một năm trước thì
đường làm quan rộng mở, một năm sau biết đâu lại ngã xuống vũng bùn.
Nếu như vợ anh ấy bệnh, Hứa Diệu không cần chị ấy nữa thì sao? Còn việc
kết hôn kia, nếu như cưới rồi sự nghiệp của ai sẽ gặp phải nguy cơ, ai bị
bệnh, tự mình đối mặt thì sẽ tốt hơn à? Không bằng cùng nhau vượt qua hết
thảy”.

Mạnh Tiểu Sam nói trong mắt cô chỉ có mỗi tình yêu, điều đó không hề

đúng.

Cô rất hiện thực, dù thích ôm những món nợ vui vẻ, nhưng cũng biết cân

nhắc thiệt hơn, những điều đó có thể giúp cô thêm sức lực, để cô được sống
tự do. Không có Lộ Thần, cô biết rõ, có lẽ mình sẽ sống được đến một trăm
tuổi, nhưng nếu có thể có anh, nhất định cô sẽ càng tốt hơn.

Ai sinh ra mà chẳng cùng một con đường, mình không thể té ngã rồi

trông mong có một người vô tư yêu mình đỡ lại, mình đã thuận buồn xuôi
gió, thì càng muốn tìm một người cũng thuận buồm xuôi gió mà thôi. Đó
không phải là hiện thực mà chỉ là tưởng tượng.

Lộ Viêm Thần nghe xong, mở cửa sổ ra châm thuốc.

Xe đi qua một cối máy xay gió, nhìn khắp đường chân trời đều là những

chiếc máy xay gió phát điện cỡ lớn, vô cùng đồ sộ.

Điếu thuốc lá màu trắng đốt lên, anh khoác nửa tay lên cửa xe, tầm mắt

vẫn giữ nguyên trên con đường phía trước: “Mạnh Tiểu Sam cũng không
hiểu rõ hết tình hình của anh, nhiều nhất là hai năm, anh sẽ trả xong nợ”.

Trước mắt là một chiếc xe tài chở đầy rơm vàng, nước xe sơn màu đỏ,

rơm vàng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.